Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1443 - Chương 1443 - Vùng Đất Bỏ Đi (2)

Chương 1443 - Vùng đất bỏ đi (2)
Chương 1443 - Vùng đất bỏ đi (2)

Sau khi nghe Heo mập nói vậy, Triệu Khách rung động.

Hắn vẫn thấy khó xử, bản thân nên làm thế nào mới có thể tiến vào vùng đất bỏ đi ở Quỷ thị.

Nếu chủ nhân Quỷ thị có thể giúp đỡ...

Trong lòng Triệu Khách suy nghĩ, lại không nhịn được cặn hỏi một câu: "Vùng đất bỏ đi có được không?"

"Vùng đất bỏ đi??"

Vốn một tay Heo mập đã sắp đặt lên vai Triệu Khách, nghe được câu này vô thức nhanh chóng rút tay về, cảnh giác nói: "Ngươi ăn no rảnh rỗi à, muốn vào chỗ quỷ quái này làm cái gì?"

Lúc đầu Triệu Khách cũng chỉ thuận miệng nói câu này, nhưng lúc này ánh mắt lại trở nên nặng nề hơn, ánh mắt nhìn Heo mập từ trên xuống dưới.

Nhìn dáng vẻ của Heo mập, dường như biết được tin tức về vùng đất bỏ đi.

Hắn lấy ra một cây nhân sâm tinh từ trong sách tem, đưa cho Heo mập: "Ta tò mò, thuận tiện nói một chút đi?"

Dường như Heo mập cũng hơi kiêng dè vùng đất bỏ đi, nhưng thấy Triệu Khách đưa nhân sâm tinh cho hắn ta cũng hơi dao động, dựng thẳng hai ngón tay, chẳng mấy chốc lại đổi thành ba ngón: "Ba cái!"

"Thành giao!"

Thấy Triệu Khách thoải mái đồng ý, đồng thời lại đưa qua hai cây nhân sâm tinh, Heo mập suýt nữa tát mình một cái.

Điều này giống như mặc cả với người bán hàng, giá tám mười đồng, ngươi lại trả sáu mươi, kết quả người bán hàng lập tức đồng ý, luôn có cảm giác bị lừa gạt.

Hắn ta khó chịu nhận lấy ba cây nhân sâm tinh.

Heo mập cũng hết lòng tuân thủ hứa hẹn, khẽ giải thích cho Triệu Khách biết cái gì gọi là vùng đất bỏ đi.

"Nghe nói, ở chỗ đó là nơi lưu đày do các đời người Quỷ thị để lại, muốn tiến vào chỗ đó, trừ khi..."

Heo mập nói xong thừa nước đục thả câu, híp mắt đặt ngón tay ở trước mặt Triệu Khách, ý là thêm hai cây.

Triệu Khách gật đầu sờ vào trong sách tem, nhưng Triệu Khách đột nhiên đưa tay chộp lấy cổ áo Heo mập, còn chưa chờ Heo mập lấy lại tinh thần, Tuyết Cơ Tử tản ra hàn khí đã đè vào bụng Heo mập.

"Thật sự tưởng ta là tên phá của! Ngươi không nói, nhả mấy thứ phía trước ra cho ta!"

Lưỡi đao áp sát vào bụng Heo mập khiến Heo mập cảm thấy bụng lạnh băng, sắc mặt phát lạnh, cũng nổi nóng, xua tay đẩy Triệu Khách ra: "Cút ngay, vùng đất bỏ đi nói trắng ra là chỗ cho phế nhân đi vào, ngươi muốn đi vào? Đơn giản, trước tiên ngươi phá nát tem bản mệnh, sau đó còn sống rời khỏi không gian khủng bố này là có thể vào. Nhưng đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, đi vào chỗ đó cũng đừng nghĩ trở ra!"

Ánh mắt Triệu Khách nhìn chằm chằm Heo mập, ngũ giác bao phủ trên người Heo mập, cẩn thận cảm nhận cảm xúc của tên này.

Sau khi xác định Heo mập không giống nói dối, mới thu lại Tuyết Cơ Tử trên tay, đặt mông ngồi dưới đất không nói một lời.

Tự phế!

Trên mặt Triệu Khách hơi đắng chát, ngón tay nhẹ xoa huyệt thái dương của hắn, tem bản mệnh là gốc rễ của hắn, sau khi vỡ nát hắn sẽ hoàn toàn trở thành phế vật.

Một phế vật có thể làm gì?

Vừa nghĩ tới lão gia tử còn nằm trên giường bệnh, trong lòng Triệu Khách hơi đau khổ, thậm chí cảm thấy dày vò.

Tự phế tất cả, đánh cược khả năng không biết trước?

Huống hồ, nếu hắn thật sự tự phế bỏ, được như nguyện tiến vào vùng đất bỏ đi, tìm được người mà lão gia tử chỗ muốn tìm.

Hắn phải làm thế nào để rời khỏi chỗ kia?

"Thật sự không ra được?"

Triệu Khách ngẩng đầu hỏi thăm một câu.

Lúc này Heo mập còn đang hầm hừ, nhưng thấy Triệu Khách ngồi dưới đất vẻ mặt khó coi.

Cuối cùng Heo mập vẫn mềm lòng, tiến lên ngồi bên cạnh Triệu Khách, lấy ra một điếu thuốc từ trong sách tem đưa cho hắn.

Đã rất lâu rồi Triệu Khách không hút thuốc lá, nhưng thấy Heo mập đưa thuốc lá tới, do dự một chút vẫn chủ động đưa tay nhận.

Châm thuốc lên, hít sâu một hơi.

Theo một luồng khói lửa này, ánh mắt Heo mập dần dịu đi: "Ta không biết tại sao ngươi muốn tiến vùng đất bỏ đi, nhưng... Cái chỗ đó thật sự không ra được, ngực to, đừng suy nghĩ nữa, có chuyện gì cúi đầu xuống, nhịn một chút, luôn có thể qua đi!"

Triệu Khách phun ra một luồng khói từ trong lỗ mũi, hắn không có cách nào kể chuyện này với Heo mập.

Trong lòng suy nghĩ câu nói này của Heo mập, cúi đầu xuống, nhịn một chút, luôn có thể qua đi.

Việc này sẽ trôi qua, nhưng vừa nghĩ tới lão gia tử nằm ở nơi đó, trong lòng Triệu Khách đột nhiên hơi run rẩy, cứ như có một cây gai đâm vào trong ngực hắn.

Cây gai kia còn đang xoay trái xoay phải, đau đến mức hô hấp của hắn cũng vô thức nghẹn lại.

"Này, các ngươi đi ra!"

Lúc này, cửa phòng giam được mở ra, chỉ thấy một tên thị vệ đi vào.

"Huynh đệ, nghĩ thêm về lời nói của ta đi, nghe ca ca chuẩn không sai!"

Heo mập nói xong vỗ mạnh vào vai Triệu Khách, chợt đứng lên, bình tĩnh tự nhiên đi lên trước, mặc cho hai tay của mình bị đeo gông xiềng.

Liếc mắt nhìn thoáng một đoàn vận khí rất dày trong bàn tay mình, màu đỏ chót như là một cục kẹo bông gòn ô mai.

Hắn ta chưa từng thấy vận khí như vậy, khóe miệng lơ đãng giơ lên một đường cong: "Ngực to, ngươi bất nhân ta bất nghĩa, vốn định giữ lại cho ngươi một chút, hừ, ta đây là nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn."

Có lẽ là Heo mập đã tạo ra chút tác dụng.

Bình Luận (0)
Comment