Đột nhiên lỗ tai Triệu Khách nóng lên, vành tai như bị bao bọc trong suối nước nóng, chỉ nghe giọng nói của Clarice nhẹ nhàng vang lên bên tai, giọng nói rất nhẹ nhàng lại mang theo vài phần xinh xắn: "Ngươi mệt nhọc lâu như vậy, chắc cũng đói bụng rồi, cho ngươi ăn chút gì đó, không cho phép kén ăn nha!"
Chỉ nghe Clarice nói xong, Triệu Khách đã nghe thấy tiếng ầm ầm rung động, là thằng ngu Đồ phu chi hạp này.
Trên người tên này quấn quanh một vòng khóa sắt, nhảy lên nhảy xuống lôi kéo phía sau xe đẩy như một con cóc.
Tròng mắt nhìn chằm chằm Triệu Khách bị cầm tù trên ghế, ánh mắt đầy tội nghiệp.
Hiển nhiên, sau khi phân thân của hắn biến mất, e rằng con hàng này đã trở thành chỗ cho nàng trút giận rất nhiều lần, thay đổi cách để ngược đãi.
Ví dụ như, để Đồ phu chi hạp trông mong nhìn chằm chằm món ngon trên bàn, hoặc là để nó chịu đói ba ngày, sau cùng cho nó một cục thịt nhão còn không to bằng bàn tay nhỏ.
Đối với Đồ phu chi hạp mà nói, đơn giản là sự tra tấn như địa ngục, để nó hiểu rõ vẫn là Triệu Khách thường cho nó ăn đồ ăn của heo thật sự tốt với nó.
Nhưng lúc này thấy chủ nhân nhà mình còn khó bảo vệ bản thân, Đồ phu chi hạp rất sáng suốt lựa chọn im miệng, lôi kéo xe đồ ăn sau lưng đi đến cạnh bàn.
Trên xe đồ ăn có một cái giá nướng nhỏ, phía trên là bò bít tết vàng óng ánh, không khác gì hình ảnh mà Triệu Khách nghĩ ra.
Bò bít tết vàng óng ánh nướng ở trong mâm còn bốc lên váng dầu xèo xèo, hình như Clarice rất hài lòng với kiệt tác của mình.
Chẳng mấy chốc, nàng lại nhíu mày.
"Đây là thứ ta cẩn thận chuẩn bị cho ngươi, a, quên mất, ngươi không ăn thịt..."
Clarice tỏ ra khó xử, lông mày hơi nhíu chặt, ngón tay nhẹ lắc lớp lụa mỏng trên người mình, thật sự khiến người ta vừa gặp đã thương yêu.
Đáng tiếc, Triệu Khách không nhìn thấy, cũng không muốn nhìn.
Clarice đột nhiên che miệng cười một tiếng, lộ ra đôi răng nanh trắng noãn, nhìn Triệu Khách bị trói buộc trên ghế: "Nhưng ta biết ngươi chắc chắn sẽ nhấm nháp một chút, không phải sao!"
Triệu Khách đờ đẫn gật đầu, thấy Triệu Khách gật đầu, lúc này Clarice mới yên lặng thu hồi con dao găm đặt trước đũng quần của Triệu Khách, hài lòng dùng dao găm cắt bò bít tết.
"Cạch!"
Khác với bò bít tết bình thường, lưỡi dao cắt xuống bò bít tết lại mang theo một tiếng vang rất xốp giòn, là tầng hương liệu bên ngoài được nướng vàng rực xốp giòn.
Cắt lớp vỏ giòn bên ngoài ra, một mùi thơm đậm đà tràn vào trong mũi, chỉ thấy miếng bò bít tết cắt ra còn mang theo tơ máu màu hồng.
Miếng thịt bị cắt ra được đưa đến bên miệng Triệu Khách.
Mùi thịt quen thuộc trước mặt khiến Triệu Khách cắn chặt hàm răng, nhưng lúc này chỉ thấy Clarice nhấc bắp đùi thon dài lên, giẫm chân trái lên ghế, mũi chân nhón lên.
Trong chốc lát, vẻ mặt Clarice trở nên cổ quái, cúi đầu nhìn kỹ đũng quần Triệu Khách một chút, vẻ mặt lập tức trở nên kỳ quái: "Đây là vật gì? Còn động đậy trái phải?"
Clarice nói xong, buông xuống miếng bò bít tết cầm trên tay, đưa bàn tay tìm kiếm bên trong một chút, chỉ nghe một tiếng rít chói tai đột nhiên truyền ra từ dưới đũng quần Triệu Khách.
Ngay sau đó một con búp bê vải gần như dùng cách chạy trốn, lao ra từ dưới đũng quần Triệu Khách, miệng cao su màu đỏ chót còn có nước bọt màu trắng.
Sau khi bay ra ngoài, dùng ánh mắt gần như phát cuồng nhìn chằm chằm Triệu Khách, cái miệng rộng không ngừng phát ra tiếng thét chói tai quỷ dị, như đang lên án hành vi phạm tội khiến người ta giận sôi của Triệu Khách.
Tiêm khiếu oa oa thật sự sắp phát điên, tức giận chỉ tay về phía Triệu Khách, há cái miệng chỉ có bốn cái răng phát ra tiếng hét chói tai, lên án hành vi phạm tội của Triệu Khách.
Bị Triệu Khách cứng rắn chặn miệng, trong cả quá trình "miệng khô, lưỡi khô" nó liều mạng hút, liều mạng cắn, nhưng thiết bổng như đã thành thép khiến nó muốn 'nhổ' ra cũng không được.
Trong thời gian khá dài như vậy, Tiêm khiếu oa oa thật sự chịu đả kích cả thể xác lẫn tinh thần.
Phần đãi ngộ này có thể so với năm đó Lộ Hạo ở cùng cái xác kia trong tầng hầm, đại chiến ba ngày ba đêm cũng không chút thua kém.
Lúc này bị Clarice thả ra, tất nhiên phải quay về bản sắc, há to miệng, hận không thể lan truyền hành vi phạm tội của Triệu Khách khắp thiên hạ.
"Ngươi xem, ta đã nói không cần, ngươi cứ nhất định phải thả nó ra."
Triệu Khách lại tỏ vẻ không quan trọng, cũng không thấy xấu hổ với giả thể Clarice này, có ai chưa từng cởi truồng soi gương chứ.
"Ngươi..."
Clarice cúi đầu nhìn giữa hai chân Triệu Khách, lại nhìn bé con còn dính nước bọt trên đỉnh đầu.
Tuy không biết chuyện gì xảy ra nhưng hình ảnh trước mắt thật sự khiến nàng không tưởng tượng được.
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt Clarice trở nên cổ quái.
Ngay lúc Triệu Khách tưởng Clarice sẽ cảm thấy không biết làm sao với hình ảnh trước mặt, đột nhiên thấy Clarice đưa tay bắt lấy bé con giữa không trung vào trong tay.
"Đây là thứ gì?"
Tuy phần lớn nữ hài đại đều thích đồ chơi lông xù, hình như cũng không có thiện cảm gì với thứ xấu xí như Tiêm khiếu oa oa.
Nhưng Clarice lại rất có hứng thú với món đồ này.
"Không biết, nó cứ đi theo ta, kêu gào sau lưng ta, ta cũng không biết nó là thứ gì!"