Lúc này chỉ chưa đến một phút ngắn ngủi, cả người nàng đã gầy rộc hốc hác, hình dáng khớp xương đã trở nên rõ ràng.
Dường như thứ chảy ra không chỉ là mồ hôi, còn có mỡ, còn có cơ bắp, thậm chí vài chỗ đã bắt đầu rịn ra dòng máu, căn bản không ngăn được.
"Thu Thủy, không có chuyện gì, ngươi tin tưởng ta, nhất định không có chuyện gì, chỗ này có thuốc, chúng ta còn có thuốc, ngươi nhanh uống hết đi, nhất định không có chuyện gì!"
Ngao Liệp tìm kiếm trong sách tem, tìm được mấy loại thuốc giữ lại trước đó, thử rót hết cho Thu Thủy.
Nhưng nước thuốc vào miệng chẳng những không có hiệu quả, ngược lại khiến Thu Thủy đau khổ rên rỉ.
Nàng quá yếu ớt, khiến thân thể căn bản không hấp thu được những chất thuốc này, theo bản năng tiếp tục bài xích ra.
Lúc này trong máy bộ đàm tiếp tục truyền đến giọng nói của Triệu Khách: "Ngươi biết không? Những người trúng độc sẽ điên cuồng đổ mồ hôi trộm, sau cùng ngay cả máu cũng bị bài xích ra khỏi thân thể. Loại đau khổ này... Giống như một món ăn của nước Nhật, món bạch tuộc khiêu vũ. Lột da con bạch tuộc đã bị giết nhưng giữ lại thần kinh của nó, quét rượu gia vị lên sẽ thấy con bạch tuộc không ngừng khiêu vũ trên miếng cơm, trên thực tế là thần kinh bị đau."
"Im miệng!"
Lúc này lồng ngực Ngao Liệp còn như dao cắt, tuy lời nói của Triệu Khách nhẹ nhàng, giọng điệu càng giống đang kể chuyện cũ, lại khiến thể xác và tinh thần của Ngao Liệp lạnh băng, nội tạng bị thiêu đốt, cứ như người trúng độc là hắn ta.
Không! Nếu đúng là hắn ta, hắn ta sẽ không như thế.
"Ca..."
Lúc này, một giọng nói rất nhỏ khiến tinh thần Ngao Liệp tỉnh táo, cúi đầu nhìn, lúc này Thu Thủy thật sự tỉnh lại.
"Thu Thủy, thật xin lỗi, ta..."
Ngao Liệp cảm giác mình sắp hỏng mất, trong đầu vang lên ong ong, hoàn toàn không bình tĩnh lạnh lùng như lúc trước.
"Ta, không trách, ngươi."
Lúc Thu Thủy nói mỗi một câu ra khỏi miệng, cảm giác trong cổ họng đau đớn như nuốt vào một cây đao.
Gọi ra sách tem của mình, giao toàn bộ số điểm bưu điện còn lại ở bên trong cho Ngao Liệp.
"Đừng như vậy, Thu Thủy, nhất định có cách, nhất định có cách cứu ngươi, ngươi phải sống!"
Ngao Liệp đã sắp phát điên, hai tay liều mạng vuốt đầu mình, từng túm tóc thật lớn bị hắn ta cứng rắn kéo xuống từ đỉnh đầu.
Có lẽ cảm giác nhói nhói như thế có thể khiến Ngao Liệp cảm giác dễ chịu một ít, nhưng điều này cũng không làm hắn ta khôi phục sự lý trí.
Thậm chí hắn ta không dám nhìn người trong ngực lấy một cái.
Hắn ta sợ hãi đối mặt với mắt nàng, thậm chí lo lắng nàng sẽ hỏi mình, cho dù nói không trách mình nhưng sự tự trách như tan nát cõi lòng khiến Ngao Liệp muốn lớn tiếng hô to mấy lần.
"Giết ta!"
Lúc này, lão Tam Thu Thủy dùng hết sức lực còn lại hô lên.
Trong lúc nhất thời, trong phòng lập tức yên tĩnh lại.
Ngao Liệp không nói tiếp, nhìn nữ nhân trong ngực như hoa hồng héo tàn, duỗi tay ra run rẩy đặt ở trên cổ nàng.
"Quen biết ngươi đã khiến ta rất thỏa mãn, sống sót! Phải mang theo giấc mộng của ta, sống sót!"
Trên khuôn mặt vàng như nến của Thu Thủy cố gắng nở một nụ cười với Ngao Liệp, không đẹp nhưng rất chân thực.
Ánh mắt đong đầy nỗi buồn và sự quyến luyến, nhưng lúc chia xa nàng vẫn lựa chọn yên lặng nhắm mắt lại.
Ít nhất, ở trong không gian khủng bố, kết cục này đã khiến nàng thỏa mãn.
"Tê!"
Ngao Liệp thở sâu, ngón tay bóp "cạch!".
Nhìn vẻ mặt đau khổ của nữ nhân trong lồng ngực đã dần giãn ra vào thời khắc này, Ngao Liệp cẩn thận buông nàng ra, lấy ra đệm chăn từ trong sách tem.
Mỗi một hành động của hắn ta vẫn tràn đầy yêu chiều như lúc bình thường, nhưng lần này nàng sẽ không đột nhiên tỉnh lại, nhân cơ hội đánh lén mình.
Nàng mệt mỏi, chán nản, nàng không muốn chơi trò chơi vĩnh viễn không ngừng nghỉ này nữa.
Hắn ta dùng chăn che đậy mặt mũi của nàng.
Chỉ thấy Ngao Liệp ôm mặt ngồi xổm xuống, lúc này một tên thủ lĩnh giết người như ngóe, cầm đầu Liệp Cẩu đoàn lại không nhịn được khóc thút thít.
Đột nhiên, trong máy bộ đàm lại truyền đến giọng Triệu Khách.
"A, ngươi lại giết nàng, ôi, đáng tiếc, nhưng ta quên nói cho ngươi biết, nếu ngươi giết nàng phải nhớ kỹ hủy xác của nàng, đúng, là cái loại nghiền xương thành tro, nếu không nàng sẽ biến thành hoạt thi!"
Triệu Khách có ý tốt nhắc nhở, giọng điệu không nóng không lạnh như giội một chậu nước lạnh vào dầu nóng đang sôi trào.
Trong nháy mắt khiến Ngao Liệp đang khóc thảm hoàn toàn xù lông.
"Ta giết ngươi!"
Một ngọn lửa giận trào lên trong lòng, Ngao Liệp nắm lấy bộ đàm trên mặt đất, gầm thét lao ra căn phòng.
Lúc này, trong đầu Ngao Liệp cũng chỉ có một suy nghĩ, giết hắn, giết hắn, hắn ta muốn khiến tên này hối hận, dùng linh hồn tế lễ cho Thu Thủy.
Nghe được tiếng gầm gừ trong máy bộ đàm, trong ánh mắt Triệu Khách đứng trên đường phố lóe ra vẻ xảo trá dữ tợn.
Thông qua bộ đàm cùng hình ảnh giám sát, từ đầu đến cuối Triệu Khách vẫn giữ nguyên quy tắc tốt đẹp của một người xem trộm ưu tú.
Thấy Ngao Liệp gần như sụp đổ muốn khóc, đương nhiên Triệu Khách không thể để hắn ta dễ dàng phát tiết tất cả sự thê lương trong lòng như vậy.
Hắn thừa nhận, hắn không phải đối thủ của Ngao Liệp.
Đặc biệt là lúc Ngao Liệp nửa người nửa thi, chẳng những thực lực không yếu bớt, ngược lại thực lực chợt tăng một mảng lớn so với trước đó.