Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1473 - Chương 1473 - Chiến Sĩ Sụp Đổ

Chương 1473 - Chiến sĩ sụp đổ
Chương 1473 - Chiến sĩ sụp đổ

Với thực lực hiện tại của hắn, sao có thể là đối thủ của một quái vật.

Nhưng Triệu Khách tin tưởng, chỉ cần phương pháp chính xác, cho dù là thần cũng bị người phàm chém đầu.

Nhìn máy truyền tin trên tay, trong lòng Triệu Khách đã chuẩn bị một món quà lớn cho Ngao Liệp.

Chỉ thấy trên đường phố phía trước không xa, một thân thể to lớn như núi đang mờ mịt đứng ở chỗ đó.

Là tên người đưa thư biến thành hoạt thi kia, so với lúc trước Triệu Khách gặp được, thể trạng lại tăng hơn một vòng.

Lúc này, dường như hắn ta chẳng có mục đích tìm kiếm món ngon có thể ăn.

Chỉ thấy Triệu Khách nhếch miệng cười một tiếng, che giấu thân thể của hắn, nhanh chóng biến mất trên đường phố.

"Ầm!"

Theo một tiếng ầm vang, trong đống đổ nát lập tức truyền ra tiếng rống giận dữ của Ngao Liệp.

Hắn ta tức giận, ngọn núi lửa chồng chất trong lồng ngực không có chỗ để phát tiết, lửa giận khiến Ngao Liệp cảm giác thân thể đau đớn như bị châm lửa.

Hắn ta cảm giác mình sắp điên, suy nghĩ duy nhất trong đầu là làm thịt tên khốn Triệu Khách này.

Đây dường như là cách duy nhất để hắn ta có thể trút ra lửa giận trong lồng ngực của mình.

"Đi ra! Ngươi đi ra cho ta!!"

Trong lòng Ngao Liệp có một loại dự cảm, chắc chắn tên kia còn ở nơi này.

"Này, tại sao ngươi phải giết ta?"

Lúc này trong máy bộ đàm tiếp tục truyền đến giọng nói của Triệu Khách, giọng nói rất bình thản như Triệu Khách đang đứng ở trước mặt hắn ta, như đang nói chuyện bình thường với hắn ta.

"Là ngươi hại chết nàng, cho dù lần này ngươi không cho nàng uống thuốc độc, ngươi cảm thấy ngươi thật sự có thể bảo vệ nàng?"

Ngao Liệp cầm bộ đàm trên tay, hai mắt đỏ thẫm nhìn chằm chằm máy truyền tin, dùng cách gần như gào thét để nói: "Đều là ngươi, đều là ngươi!!!"

"Ta? Ta không cho nàng uống thuốc độc, ngươi đã hận ta như vậy, vậy thì tới đi, ta chờ ngươi ở sân vận động, nếu ngươi có thể đi đến trước mặt ta, ta tuyệt đối không phản kháng mặc cho ngươi giết."

Sân vận động!

Ngao Liệp ngẩng đầu, ánh mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy trên đường cái bên cạnh có một cái bảng chỉ đường đổ nát, viết sân vận động ở 300m về phía đông.

Ngao Liệp hoàn toàn không suy nghĩ nhiều, hắn ta mặc kệ đây là cạm bẫy như thế nào.

Hiện tại trong đầu hắn ta chỉ có một suy nghĩ, giết chết hắn! Mở đầu của hắn ra, hắn ta muốn hắn sống không bằng chết.

Chỉ thấy Ngao Liệp như con trâu rừng đã đấu đến đỏ mắt, điên cuồng chạy về phía sân vận động.

Ven đường có một số hoạt thi, nhưng vừa thấy bóng dáng Ngao Liệp, một giây sau đầu đã bị một bàn tay đập nát.

"Xẹt xẹt xẹt."

Não tương thơm ngon bị Ngao Liệp nuốt vào trong miệng.

Thôn phệ những hoạt thi này khiến thân thể Ngao Liệp lại bành trướng, đồng tử trong cặp mắt kia đã hoàn toàn biến thành màu đen đặc, con ngươi màu đen gần như chiếm cứ một phần ba tròng mắt.

Ăn!

Ăn!

Ăn!

Chỉ là khoảng cách ba trăm mét, bước đi cũng chỉ mười phút nhưng Ngao Liệp lại đi khoảng nửa giờ.

Không phải tốc độ của hắn ta không nhanh, mà là trên đường đi hắn ta không buông tha một hoạt thi nào.

Hắn ta muốn trở nên mạnh hơn, khiến bản thân trở nên cường đại hơn.

Trước đó, hắn ta còn để ý, hắn ta lo lắng bản thân sẽ đắm chìm, vì cảm giác kia thật sự khiến người ta rất hưng phấn.

Món ngon chảy xuôi trong miệng, xẹt một cái chui xuống theo cổ họng của mình.

Cảm giác giống như ăn con hào, cứ như thiếu nữ đang khiêu vũ ở trên đầu lưỡi của mình.

Hắn ta kiềm chế, cố gắng kiềm chế khiến bản thân sống càng giống một người, chứ không phải một hoạt thi không não.

Nhưng bây giờ Ngao Liệp từ bỏ, hắn ta muốn cường đại hơn, không từ thủ đoạn khiến lực lượng của mình nhanh chóng tăng lên.

Vì chỉ có làm vậy, hắn ta mới có thể bẻ đầu tiểu tử kia xuống.

Hắn ta tin tưởng, đối mặt với lực lượng tuyệt đối, tất cả âm mưu quỷ kế đều là tấm màn che tái nhợt yếu ớt.

Bành trướng, không ngừng bành trướng.

Ngao Liệp có thể cảm nhận được thân thể của hắn ta đang nhanh chóng trở nên cường đại.

Cặp mắt kia đỏ bừng như một đôi đèn lồng đỏ thật to.

Hắn ta bước vào sân thể dục, trong không khí tràn ngập mùi hương người sống.

"Ăn!"

Ngao Liệp không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, như ngửi được hương vị ngon nhất trên thế giới này.

Nhưng chẳng mấy chốc Ngao Liệp lại lắc đầu, cái tên trong đầu trở nên rõ ràng hơn.

"Đi ra, ngươi đi ra cho ta!"

Bàn tay to nắm lấy cánh cổng kim loại trên sân thể dục như xé nát một trang giấy, trong lúc lơ đãng bị Ngao Liệp xé rách vỡ nát.

"Ha ha, ngươi xem dáng vẻ hiện tại của ngươi đi, người không ra người quỷ không ra quỷ, ngươi chưa từng nghĩ ngươi thi hóa càng ngày càng nghiêm trọng, có lẽ có một ngày ngươi sẽ mất đi ý chí, cho đến lúc đó sẽ là cái gì?"

Trong sân thể dục trống trải vang lên giọng nói của Triệu Khách, dường như tên này đang ngồi trên chiếc ghế ở một góc nào đó, yên lặng nhìn chằm chằm hắn ta.

"Đi ra!"

Giọng nói này thật sự khiến Ngao Liệp chán ghét đến cực hạn.

"Ngươi không tin? Được, ta tin tưởng ý chí của ngươi, nhưng con người luôn có lúc tinh thần thư giãn."

"Có lẽ một ngày nào đó, vào một buổi sáng sớm ánh nắng tươi sáng, ngươi tỉnh lại từ trên giường, hưởng thụ ánh nắng tươi sáng bên ngoài, canh thịt trong nồi đã nấu xong nhưng ngươi sẽ phát hiện ngươi không tìm được nàng nữa, cho đến khi từ trong nồi của ngươi tìm được xương cốt, nội tạng của nàng..."

Bình Luận (0)
Comment