Lấy thân thể người thường lại làm được việc mà những người đưa thư bọn họ đều không làm được, không thể không khiến Triệu Khách bội phục.
Đương nhiên, cùng lúc bội phục, trong lòng Triệu Khách cũng cảm thấy đắc ý.
Bởi vì hắn đã có thể đoán được, sự đầu tư không có ý nghĩa của hắn đưa cho Luke sẽ mang đến ích lợi kinh người cho hắn.
Sau khi Luke đi xuống bục, những phóng viên cầm camera kia ùa lên.
Có thể thấy được, Luke đã trở thành tiêu điểm trong buổi họp báo này, có thể gọi là cá mặn xoay người, từ nay cá vượt long môn.
Theo quan điểm của Luke, đây chính là nguyên lý đòn bẩy, tiền vốn có hạn, lay động thị trường tư bản to lớn.
Tất cả đều phát triển theo kịch bản trong lòng Luke.
Đợi sau khi kết thúc cái gọi là tiếp nhận của bệnh viện, những nạn dân này... Không, hiện tại nên đổi tên gọi là những người may mắn còn sống sót này sẽ được nhận vào bệnh viện.
Đương nhiên, cũng bao gồm cả Luke.
Dù sao trên người bọn họ cũng có mang theo virus S, cần bảo đảm không có vấn đề mới có thể thả ra.
Về phần người được thả ra là những người may mắn còn sống sót này hay chỉ có Luke, vậy không thể nói trước được.
"Bên này!"
Ánh mắt các bác sĩ và y tá nhìn Luke tràn đầy nhiệt tình.
Không chỉ sắp xếp phòng riêng cho Luke, ngay cả đồ ăn, chi phí ăn mặc đều hơn xa những nạn dân kia không biết bao nhiêu cấp độ.
Trong số người sống sót khác cũng chỉ có người da đen Bart được Luke gọi tên muốn dẫn theo bên cạnh, người sống sót còn lại đều chen chúc trong một phòng bệnh được sắp xếp riêng.
Nói thẳng ra là ở giường ghép.
Hơn trăm người trước đó cũng lần lượt bị phân tán đi.
Mỗi tháng một lần, mạo hiểm phân tán đi, cũng tiện lấy lý do vẽ xuống dấu chấm tròn viên mãn cho buổi biểu diễn này.
"Mệt mỏi quá!"
Nằm trên ghế sofa trong phòng, dường như Luke thật sự mệt muốn chết, hai tay xoa khuôn mặt đã trở nên cứng đờ.
Vì để khuôn mặt giữ được vẻ mặt bi tráng lại tràn ngập hy vọng, hắn ta đã luyện tập trước gương thật lâu.
Nhưng lần này thời gian quá dài, khiến cơ bắp trên mặt hắn ta trở nên hơi cứng.
"Luke!"
Người da đen Bart nhìn gian phòng trước mắt, hốc mắt không khỏi ướt át.
Bàn tay chạm vào tivi trên vách tường, lại sờ cốc thủy tinh bên cạnh, nhìn hoa quả và đồ ăn vặt trên bàn.
Có lẽ cho đến lúc này, Bart mới chính thức cảm giác được hắn ta còn sống.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, sự sợ hãi không biết ngày đêm, thậm chí khó khăn lắm mới bò qua cánh cửa nhỏ bé, đi xuống đường ống nước tối tăm, cuối cùng xuyên qua bức tường cách ly cũng chưa từng hưng phấn như thế.
Bởi vì khi đó, Bart rất rõ ràng bọn họ còn ở trong sổ đen của tử thần.
Lúc này mùi thơm trong không khí cùng hoa quả trên bàn khiến Bart suýt thì nghi ngờ, có phải hắn ta đang nằm mơ hay không.
Đồng thời, ở trong mắt Bart, Luke đã không đơn giản chỉ là một anh hùng, mà là một vị thần.
Bart vĩnh viễn quên không được, lúc đám nạn dân bọn họ đối mặt với gia tộc của vị trung niên kia, bị họng súng chĩa vào đầu.
Dường như đối phương chỉ cần thuận miệng nói một câu, tất cả bọn họ đều vĩnh viễn biến mất ở thế giới này.
Nhưng đúng vào lúc này, Luke chỉ nói với đối phương mấy câu, đối phương lại đồng ý yêu cầu của hắn ta.
Dường như mỗi lần gặp nguy hiểm, đều là Luke ra mặt biến nguy thành an.
Đây đâu phải việc mà người bình thường có thể làm được?
"Nghỉ ngơi một chút đi, trong khoảng thời gian này ngươi đã vất vả rồi."
Luke vỗ vai Bart an ủi một chút, tiện tay mở tivi.
Chỉ thấy trên tivi đã bắt đầu lan truyền câu chuyện xưa của hắn ta, bao gồm hình ảnh thu lại ở hiện trường.
Điều này khiến khóe miệng Luke hiện ra một nụ cười rất nhạt như gợn sóng ở trên mặt nước, chẳng mấy chốc đã bị che giấu.
Nhưng đúng lúc này, chi nghe ngoài cửa phòng vang lên ba tiếng gõ cửa cốc cốc cốc.
Luke hơi nhíu mày, ra hiệu Bart đi mở cửa.
Nhưng khi tay người da đen Bart đặt ở chốt cửa kéo một phát, lại phát hiện không mở cửa được.
"Chúc mừng, xem ra lúc trước đầu tư cho ngươi, ta cũng không lỗ vốn."
Cửa không mở ra nhưng giọng nói quen thuộc lại khiến thân thể người da đen Bart chấn động, một cảm giác sợ hãi khiến tay Bart rời khỏi chốt cửa.
Trong đầu không tự chủ được nghĩ đến ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn ta trong đêm tối, lùi lại một bước hoảng sợ kêu lên: "Là ngươi?"
Sợ hãi!
Sự sợ hãi như thuỷ triều trào ra từ sau cửa, khiến một tráng hán như người da đen Bart cảm nhận được lạnh lẽo sự sâu trong xương cốt, dường như sau cánh cửa này là lũ lụt thú dữ khiến người ta sợ hãi.
Lúc trước ở trại dân tị nạn, hắn ta phát hiện đối phương đã rời đi, suýt thì không nghe lời Luke, kết quả ngẩng đầu lên thấy đối phương đang đứng sau Cổ Đằng, yên lặng nhìn chằm chằm mình.
Ánh mắt lạnh lùng, vô tình như đao nhọn đâm vào tim mình, e rằng cả đời này Bart cũng khó quên được.
Ngay lúc Bart cảm thấy hoảng sợ, Luke đặt một tay lên vai Bart, kéo hắn ta ra phía sau, hắng giọng rồi đi đến trước cửa.
"Tuy rất bất ngờ nhưng khoản đầu tư đầu tiên của ngươi thật sự cho ta ích lợi không nhỏ, ta nghĩ sự hợp tác giữa chúng ta không chỉ như thế mới đúng."
Luke nói xong, không khỏi nín thở, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời chắc chắn ở phía sau cửa.