Một giây, hai giây, thời gian trở nên dài đằng đẵng trước mặt Luke.
Qua khoảng mấy giây, chỉ nghe sau cửa phòng truyền đến một tràng tiếng cười khẽ: "Có thể, nhưng bây giờ ngươi còn chưa đủ vốn liếng, chờ ngươi có vốn liếng hùng hậu hơn chút, ta sẽ chủ động liên hệ với ngươi, a, đến lúc đó, ngươi hãy chuẩn bị kỹ càng ích lợi cho ta."
Sau khi nói xong lời này, chỉ nghe chốt cửa phòng nhẹ "két" một tiếng.
Thấy thế, Luke nhanh chóng kéo cửa phòng ra, chỉ thấy trong hành lang trống rỗng không có một bóng người.
"Thượng Đế, tên kia lại ở chỗ này!"
Bart dùng hai tay ôm đầu, hiển nhiên sự xuất hiện của Triệu Khách khiến hắn ta cảm giác không tốt.
Sau khi Luke mở miệng an ủi Bart, lông mày không khỏi nhíu chặt.
Khác với Bart, trong cặp mắt màu xanh lam kia không phải sợ hãi, càng nhiều hơn là một loại cảm giác chờ mong.
Thời gian trôi qua ngày lại ngày, lúc này mới khoảng một tuần trên tin tức và mặt báo đã đầy chủ đề liên quan tới anh hùng Luke.
Có lẽ cố ý, có lẽ là xác nhận, hoặc là theo phong trào, các trang tin tức lớn tranh nhau chen lấn muốn là người đứng đầu trên đề tài này.
Điều này lại khiến Cổ Đằng càng cảm thấy đau cả đầu.
Mỗi ngày có vô số đài truyền hình gọi tới, hy vọng lấy được quyền phỏng vấn Luke độc quyền.
Hiện tại Cổ Đằng thấy điện thoại cũng cảm thấy hơi sợ hãi.
Bên ngoài cửa bệnh viện đã sớm bị quân đội giới nghiêm, mỗi ngày có thể thấy những phóng viên kia gần như không phân ngày đêm trông coi ở nơi đó, chờ đợi lấy tư liệu trực tiếp, tiện cầm được độc quyền.
Nhưng hôm nay sắc mặt Cổ Đằng khá tốt, từ sáng sớm đã canh giữ ở ngoài phòng thí nghiệm, chờ kết quả sau cùng.
Vì Heo mập rất phối hợp, trong khoảng thời gian này vacxin phòng virus S tiến bộ thần tốc.
Cùng lúc đó, bọn họ cũng phát hiện nguyên thể trên người có khuyết điểm, còn chưa đủ hoàn thiện.
Cho nên trong khoảng thời gian này lặp đi lặp lại thí nghiệm, không tiếc chi phí đầu tư đủ loại thiết bị thí nghiệm lớn, cuối cùng đã sản xuất ra một bộ thuốc siêu cấp mới tinh.
Trông rất tương tự với trước đó nhưng cũng không giống.
Nhìn ống thuốc thứ nhất trong máng bồi dưỡng sắp sản xuất ra, tất cả mọi người đều hưng phấn chờ đợi.
Triệu Khách và Heo mập cũng ở trong đám người.
Sự chờ đợi dài dằng dặc, trong khoảng thời gian này Heo mập sắp điên rồi, mỗi ngày bị cắm đầy ống dẫn trên người, bị rút máu thí nghiệm.
Ngay cả đi ỉa cũng bị người ta quan sát kiểm tra, không có chút quyền riêng tư nào, đặc biệt hiện tại hình dạng của mình nam không ra nam, nữ không ra nữ
Gần đây Heo mập cũng cảm giác tâm lý của mình sắp xảy ra vấn đề.
"Này, lần trước ngươi nói về vùng đất bỏ đi, chỉ có tự phế bỏ tem bản mệnh mới có thể tiến vào, vậy có cách để rời đi không?"
Lúc này, Triệu Khách đứng bên cạnh Heo mập khẽ mở miệng hỏi thăm Heo mập về chuyện này.
Thật ra trong khoảng thời gian ở bệnh viện, phần lớn thời gian trong lòng Triệu Khách đều suy nghĩ về chuyện này.
Đáng giá sao?
Tự phế bỏ tem bản mệnh, tương đương với khiến hắn biến thành một tên phế vật.
Thử hỏi, đã là một tên phế vật, cho dù tìm được nữ nhân mà lão gia tử đau khổ tìm nửa đời, thì phải làm thế nào đây?
Hắn có thể dẫn nàng rời khỏi Quỷ thị sao?
Nhưng cứ từ bỏ như thế, vừa nghĩ tới lão gia tử nằm ở trên giường bệnh, khuôn mặt ngày càng gầy gò, trong hai con ngươi vẫn mang theo ánh sáng nóng bỏng.
Triệu Khách biết hắn ta đang chờ, dùng một chút tín niệm trong lòng để gắng gượng chống đỡ một hơi.
Triệu Khách không nghĩ, cũng không muốn để hắn ta mang theo tiếc nuối, cứ vậy rời khỏi thế giới này.
Ngay tối hôm qua, hắn đã nằm mơ, trong mơ là một nơi quen thuộc, vẫn là căn nhà mà hắn mở nhà hàng.
Một đĩa cá Empurau bị hắn lấy ra trong lò nướng, một đôi cha con đang ngồi ở trên bàn ăn, bọn họ mỉm cười hoàn thành một lần từ biệt cuối cùng trong đời.
Giấc mơ này, không, phải nói là câu chuyện này, hắn đã tự mình trải qua từ đầu đến cuối, khiến trong lòng Triệu Khách thấy rất xúc động.
Không chỉ đơn thuần muốn bắt chước, mà còn khâm phục nam nhân hói đầu đã qua tuổi trung niên kia.
Vì hoàn thành một phần tâm nguyện sau cùng của phụ thân, không tiếc bán đi căn nhà đổi lấy một con cá.
Hiện tại Triệu Khách phát hiện hắn cũng đang đứng ở ngã ba kia, nhưng trong lòng Triệu Khách còn đang giãy giụa.
Cho đến tối hôm qua nằm mơ, khiến Triệu Khách đột nhiên hiểu rõ cái gọi là vấn đề đều là lý do mà hắn tự tạo ra.
Là hắn nghĩ quá nhiều, đã không thể chiếm được cả cá và tay gấu, vậy Triệu Khách bằng lòng đánh cược một lần, tiến hành một lần đánh cược vì người thân của hắn.
Thắng, đạt được ước muốn.
Thua, không thẹn với lương tâm.
Ít nhất, lúc hắn còn kéo dài hơi tàn, sẽ nghĩ đến nụ cười trên mặt lão gia tử chứ không phải cảm thấy hổ thẹn.
Nghe được lời hỏi thăm của Triệu Khách, Heo mập lắc đầu: "Ngươi còn chưa hết hy vọng?"
Nói xong, Heo mập khẽ nói: "Có cách rời đi, còn không chỉ một cách, nhưng ngươi không làm được một điều nào hết."
"Cách gì?" Triệu Khách nhíu mày, mở miệng vặn hỏi.
"Cách thứ nhất, chủ nhân Quỷ thị mở miệng, cũng là Hồng bà bà trong truyền thuyết kia."