Tất nhiên quá trình chăm sóc Heo mập cũng không cẩn thận như hai vị bên cạnh hắn.
Chỉ thấy hai tên y tá này đè thân thể Heo mập xuống, cắm một cái ống tiêm đặc biệt to vào trên người Heo mập.
Thấy Heo mập còn đang giãy giụa, lại dùng khuỷu tay đánh hai phát vào mặt Heo mập.
Đến khi trong ống tiêm bị rút đầy máu, mới rút ống tiêm ra.
Nhìn Heo mập sưng mặt sưng mũi, cũng biết trong khoảng thời gian này hắn ta chịu không ít đánh đập.
"Lão Lục ở đây?"
Lúc này, ánh sáng trước mặt Triệu Khách đột nhiên trở nên tối tăm, một tiếng rống to đinh tai nhức óc khiến hắn quay lại nhìn.
Trước mắt là thịt mỡ mập tròn quay xếp chồng một tầng lại một tầng, hơi động đậy cũng cảm giác như là gợn sóng ngàn tầng, một tầng đè ép một tầng, chỉ thiếu ép ra mấy giọt mỡ béo.
Triệu Khách không khỏi ngẩng đầu, lúc này mới thấy một khuôn mặt tương tự với Heo mập.
Trong lòng đột nhiên hiểu ra, vị trước mắt là giả thể của Heo mập, lão Ngũ Phì Miêu!
Hình như cái tên Phì Miêu này nói hơi quá rồi.
Theo suy nghĩ của Triệu Khách, gọi con hàng này là hà mã còn tạm được.
Dáng người gần hai mét, cũng là một đống núi thịt.
Đừng nói cúi đầu nhìn tiểu JJ, hắn ngồi ở phía dưới hắn ta, Phì Miêu cũng không thấy được hắn.
Ngón tay Triệu Khách đẩy điều khiển từ xa của xe lăn, để xe lăn lùi lại sau một mét, mới gọi: "Ngũ ca, ở nơi này."
Thấy Triệu Khách, trên khuôn mặt đầy mỡ của Phì Miêu xuất hiện nụ cười.
Khá lắm, ngoại trừ há miệng, con mắt cái mũi đều sắp chôn vào trong khuôn mặt.
"Huynh đệ tốt, lão tử ở đây sắp bị nghẹn phát điên rồi, cuối cùng ngươi đã đưa cứu tinh tới cho ta."
Heo mập nói xong muốn tiến lên vỗ vai Triệu Khách, nhưng tiến lên một bước ngay cả bóng dáng Triệu Khách cũng không nhìn thấy, chỉ có thể lúng túng lùi lại một bước.
"Nghe nói đã nghiên cứu ra vacxin phòng bệnh?" Triệu Khách không nói tiếp với Phì Miêu, mà càng quan tâm cái gọi là vacxin phòng bệnh hơn.
Phì Miêu gật đầu nhưng lại lắc đầu.
"Đúng là đã nghiên cứu ra, nhưng không có đối tượng thí nghiệm, cũng không thể dùng nguyên thể làm thí nghiệm, đi thôi, ta dẫn ngươi đi xem."
Phì Miêu quay người mở cửa thủy tinh ra, chỉ thấy Heo mập nằm trên giường sắt sau cửa thủy tinh, nửa bên mặt đều sưng vù, bất lực hừ hừ.
Lần này do hai tên y tá sau lưng đẩy Triệu Khách đi vào.
Triệu Khách nhíu mày một cái, không nói chuyện, ánh mắt nhìn sang bên cạnh, những thứ kia là vacxin phòng bệnh vừa được chế tạo ra từ trong máng nuôi cấy.
Sau khi thấy Triệu Khách đi vào, Heo mập hơi mở một con mắt, ánh mắt lập tức trở nên độc ác.
Hắn ta nhìn Triệu Khách từ trên xuống dưới, hận không thể xông lên ăn sống nuốt tươi Triệu Khách ngay bây giờ.
"Ngươi xem, đây là vacxin phòng bệnh mới nghiên cứu ra." Lúc này, Phì Miêu xoay người, đưa một ống vacxin phòng bệnh cho Triệu Khách.
Trong thuốc nước màu xanh nhạt có vật thể không biết là gì lóe ra từng điểm sáng trong bình thủy tinh.
Sau khi Triệu Khách nhìn qua, lắc đầu nói: "Màu sắc hơi nhạt, thứ ta nhìn thấy có màu sắc đậm hơn nhiều."
Sau khi Phì Miêu nghe được câu này lại không quan tâm, ngược lại rất tự tin giải thích với Triệu Khách.
"Vì đã bị pha loãng rồi, làm vậy dược tính khá thấp, chẳng may vacxin phòng bệnh có vấn đề, chúng ta còn có thể cứu ngươi một chút."
"Cạch!"
Ngay lúc nói xong câu này, hai tay Triệu Khách đột nhiên xiết chặt, còng tay to khoẻ bắn ra từ bánh xe phụ của hai bên ghế dựa, giữ chặt hai tay Triệu Khách.
Vẻ mặt Triệu Khách lạnh lẽo, ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía Phì Miêu, trên mặt xuất hiện vẻ tức giận: "Ngươi dám!"
Đối mặt với sắc mặt giận dữ của Triệu Khách, Phì Miêu lại rất hưởng thụ, vỗ cái bụng của mình, chỉ thấy trên cái bụng có từng tầng từng tầng mỡ béo bị tạo ra từng lớp thịt biển.
"Đương nhiên ta không dám nhưng đây là ý chỉ của Chân Thần, thương thế của ngươi nặng như vậy, e rằng sau này không cầm đao được nữa, so với lãng phí tài nguyên, không bằng kính dâng cho Chân Thần càng tốt hơn, yên tâm, không chết được."
"Ha ha ha, ngươi cũng có hôm nay!"
Cuối cùng Heo mập ở bên cạnh cũng mỉm cười, đây là lần thứ nhất hắn ta cười vui vẻ như thế trong thời gian ba ngày bị giam giữ ở đây.
Triệu Khách không để ý hắn ta, nhìn thoáng qua Phì Miêu trước mặt.
Thở sâu, vẻ mặt giận dữ dần bình thản lại: "Nếu là ý chỉ của Chân Thần, vậy tới đi!"
Thấy vẻ mặt Triệu Khách đã trở nên thả lỏng, Heo mập ngạc nhiên, thét to: "Ngươi điên rồi, bọn họ căn bản không nghiên cứu ra vacxin phòng bệnh, đây là một ống thuốc độc!"
Nhưng lời nói của Heo mập cũng không ảnh hưởng đến Triệu Khách, thậm chí ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại: "Chỉ cần là ý chỉ của Chân Thần, cho dù kính dâng ra thân thể của ta, cũng là sự ca ngợi tốt nhất với ta."
Lúc này Heo mập thật sự hơi nóng nảy: "Có bệnh! Thật sự là thuốc độc, kịch độc!"
Nhưng mặc cho Heo mập nói thế nào, Triệu Khách đều ngồi yên không nhúc nhích.
Ánh mắt Phì Miêu nhìn về phía mặt thủy tinh sau lưng.
Mặt thủy tinh một mảnh đen kịt, cũng không nhìn thấy cái gì, nhưng ở mặt bên kia thủy tinh lại thấy Clarice và Ngao Liệp đứng ở trước mặt thủy tinh, đang quan sát tình cảnh này.
Clarice mặt không biểu tình, nhưng Ngao Liệp bên cạnh có thể rõ ràng cảm nhận được cảm giác mất mát xuất hiện trên khuôn mặt nàng.