Dường như điều này cũng nằm trong dự đoán của Clarice, Heo mập vì giữ mạng đã lung tung bịa ra lời nói dối như thế.
"Sự trung thành của lão Lục với Chân Thần không thể bắt chước được, ta đã sớm nói không nên lấy danh nghĩa Chân Thần đi thử hắn."
Nói xong, Clarice không để ý đến Ngao Liệp ở bên cạnh, quay người nhanh chóng rời khỏi phòng nghiên cứu.
Ngao Liệp đứng tại chỗ, trên mặt lúc lạnh lúc nóng, vốn tưởng lấy được bằng chứng từ chỗ Heo mập, chỉ cần thăm dò thêm một chút sẽ có thể chứng minh lão Lục này là giả mạo.
Hắn ta cũng đứng trước mặt Chân Thần tự vỗ ngực đảm bảo như vậy, nhưng không ngờ bị thằng ngu Heo mập này lừa một vố.
"Phân phó một chút, tra tấn con lợn này bằng điện cho ta!"
Khuôn mặt Ngao Liệp lạnh lùng, dặn dò y tá đứng bên cạnh.
"Ầm!"
Theo cửa phòng bị đóng lại thật mạnh, Clarice nhẹ nhướn hàng lông mày, không tự chủ được thở dài một hơi, chợt trên khuôn mặt đoan trang chững chạc kia xuất hiện vẻ vui sướng khó mà che giấu, vui vẻ như một nữ hài lấy được chí bảo.
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua bóng lưng lão Lục ngồi trên xe lăn, dùng giọng nói chỉ có nàng mới được nói: "Lại bắt được ngươi rồi!"
Trên tay Phì Miêu cầm ống thuốc màu lam nhạt, nhìn Triệu Khách khẳng khái chịu chết trước mặt.
Trong lúc nhất thời, không diễn tả được sự xấu hổ, trong lòng hơi hối hận, sao mình đột nhiên váng đầu tin vào lời nói nhảm của tên này.
Lần này tốt rồi, đâm lao phải theo lao, trên khuôn mặt đầy thịt mỡ của Phì Miêu đã sắp nhăn nhó thành một đống, ánh mắt nhìn về phía mặt thủy tinh bên cạnh, dường như còn muốn hỏi tiếp theo nên làm như thế nào.
Lúc này, chỉ thấy một tên y tá mở cửa phòng ra, Ngao Liệp cũng đi theo vào.
Chỉ thấy Ngao Liệp đi lên trước bình tĩnh đẩy Phì Miêu ra, đích thân cởi gông xiềng trên tay chân cho Triệu Khách, đồng thời khen ngợi: "Lục đệ đúng là nô bộc trung thành nhất của Chân Thần, yên tâm, đây chỉ là một hiểu lầm, đương nhiên cũng là vì sự an toàn của Chân Thần."
Ngao Liệp khẽ lấy lí do thoái thác, tránh nặng tìm nhẹ, tóm lại một câu hắn ta nhận mình có trách nhiệm trong chuyện này, nhưng tất cả cũng vì Chân Thần, chặn miệng người ta không còn lời nào để nói.
Triệu Khách mở to mắt, gật đầu, cũng không tiếp tục vướng mắc chuyện này nữa, ngược lại ánh mắt nhìn về phía Heo mập.
Trong nháy mắt, một loại dự cảm xấu trào ra trong lòng Heo mập, ánh mắt ấy... Không sai, chắc chắn là hắn.
Heo mập nóng nảy, trên trán bắt đầu chảy ra mồ hôi.
Trong khoảng thời gian này ở chung, hắn ta biết rõ Triệu Khách là một người thế nào.
Bởi vì cái gọi là đánh rắn không chết chắc chắn chịu cắn, cũng chỉ loại người như Triệu Khách, hoặc là một gậy đánh chết hắn, hoặc là đừng trêu chọc vào hắn.
Trong khoảng thời gian này Heo mập chịu đủ loại tra tấn, có thể nói đã hận Triệu Khách đến tận xương tủy, mới có thể khai ra hắn trước tiên.
Lại không ngờ từ đầu tới đuôi Triệu Khách không giải thích một câu nào, đã nhẹ nhàng hóa giải sự nghi ngờ.
Hiện tại bị ánh mắt Triệu Khách nhìn chằm chằm, Heo mập cảm thấy như một con rắn độc đang nhìn chằm chằm vào mình, như đang suy nghĩ nên ra tay với mình như thế nào.
"Là hắn, thật sự là hắn, hắn là đồ giả mạo, giết chết Thu Thủy, giết chết lão Lục Vương Thần, hắn thật sự là hung thủ."
Ôm một tia hy vọng cuối cùng, Heo mập cố hết sức giãy giụa gào thét.
Hắn ta giống như người chết đuối, lúc này suy nghĩ duy nhất trong đầu là cố hết sức đưa hai tay nắm lấy tất cả cả mọi thứ xung quanh, để hắn ta có thể thở ra một hơi trong dòng nước khiến mình hít thở không thông.
Dù cái giá của một hơi này là khiến người cứu mình cùng chết chìm, nhưng lúc này đã không thể nghĩ nhiều như vậy.
Chỉ có điều Heo mập cũng không suy nghĩ, hắn ta giãy giụa sẽ chỉ khiến bản thân trở nên không đáng tin, càng giống một con chó điên muốn trả thù.
Nhìn dáng vẻ Heo mập dốc hết sức lực, da mặt Ngao Liệp không khỏi run rẩy mấy lần, càng nghĩ càng hận không thể tát mình một cái.
Sao mình lại tin vào lời nói của một con chó điên chứ.
Chỉ có thể nói là thấy lợi tối mắt.
Nghĩ tới đây, trong lòng Ngao Liệp không khỏi nghĩ đến, có lẽ là địa vị của Clarice khiến hắn ta cảm nhận được sự bất công.
Nhưng dù nói thế nào lần này hắn ta quá vọng động.
Nghĩ tới đây, chỉ thấy Ngao Liệp xua tay, hai tên y tá nam thân thể cường tráng ôm hai cái máy đi tới, ẩn thận đặt máy móc xuống, bắt đầu điều chỉnh thử.
"Thật xin lỗi, vì chưa lấy được vacxin phòng bệnh từ trên người tên này, hắn nhất định phải còn sống, nhưng ta nhất định phải cho ngươi một lời giải thích vì chuyện này, cho nên trong khoảng thời gian này, ta sẽ dùng điện tra tấn để hắn sống không bằng chết."
Ngao Liệp nói xong lời cuối cùng, giọng nói như đang rít qua kẽ răng, ánh mắt hung ác nham hiểm khiến Heo mập cảm thấy một chậu nước lạnh giội xuống đỉnh đầu, lạnh đến mức cả người hắn ta không tự chủ được run rẩy.
"Tra tấn bằng điện!"
Vốn dĩ Triệu Khách còn xem thường, nhưng nhớ lại thứ đồ chơi mà hắn lắp đặt ở tuyến tiền liệt của hắn ta còn chưa được lấy ra, hiện tại lại tra tấn bằng điện...
Không biết vì sao, trong đầu Triệu Khách đột nhiên hiện ra hình ảnh “Chiến hạm XX”.