Hơi nhíu mày, cuối cùng trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
Triệu Khách không định tiếp tục ngồi trên xe lăn nữa, đứng lên hoạt động tay chân một chút, ánh mắt nhìn về phía Heo mập bên cạnh: "Ta sẽ thường xuyên tới thăm ngươi!!"
Trong giọng nói mang theo vài phần trêu tức, ngu ngốc cũng nghe ra được bát tự hai người này không hợp nhau, e rằng trước khi nghiên cứu ra vacxin phòng bệnh, đoán chừng Heo mập sẽ chịu đủ.
Triệu Khách nhẹ nhàng nói xong, không tiếp tục để ý đến Ngao Liệp và Phì Miêu, lạnh lùng cất bước đi ra ngoài.
Ai nấy đều thấy được lão Lục rất tức giận, nhưng đây cũng là chuyện đương nhiên, dù sao đổi lại ai bị nghi ngờ, cho dù lấy danh nghĩa Chân Thần thì trong lòng cũng sẽ không dễ chịu.
Chỉ thấy sau khi Triệu Khách đi ra cửa, trong miệng phun ra một cái điều khiển từ xa, khóe miệng cười lạnh.
Ấn chốt mở trên điều khiển từ xa, trên điều khiển từ xa có bốn vị trí, ngón tay đẩy một cái, trực tiếp đẩy đến mức mạnh nhất, coi như cho hắn ta một bài học đi.
Tuy Heo mập bán đứng hắn, nhưng trong lòng Triệu Khách cũng không hận hắn ta bao nhiêu.
Đây là việc thường tình của con người, dù sao hắn đã chặt hắn ta thành gậy người.
Huống hồ, nói ra hắn còn phải cảm ơn hắn ta.
Sau khi trải qua chuyện này, e rằng không có ai nghi ngờ hắn nữa.
Dù có vài chỗ mà hắn không cẩn thận lộ ra chân tướng, cũng không làm người lập tức nghi ngờ thân phận của hắn.
Huống hồ, hắn còn cần lá vương bài Heo mập này.
Trong Đại Hạ đỉnh, bản tôn Triệu Khách đứng trước bếp lò, hai tay không ngừng gọi ra Nhiếp nguyên thủ, không ngừng hút tinh hoa dược tài trên bàn vào trong tay.
Thuỷ Lộc đứng bên cạnh đau đớn nhìn xạ hương để trên bàn, chỉ thấy Triệu Khách gọi ra bàn tay lớn vồ một cái, một phát đã ít đi hơn phân nửa.
Triệu Khách dùng Nhiếp nguyên thủ lấy ra xạ hương cũng không tổn thương tới túi thơm của Thuỷ Lộc, hoàn toàn không có ảnh hưởng gì với Thuỷ Lộc.
Nhưng dù sao cũng là bảo bối mà mình tích lũy bao nhiêu năm, nói không đau lòng là giả.
"Hừ!"
Gốc cây già đứng bên cạnh hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên một tiếng hừ lạnh này là cho Thuỷ Lộc.
Ngoại trừ xạ hương còn có một thùng rễ phụ thật dày, từng cây to khỏe thẳng tắp như mía ngọt, dáng vẻ trắng nõn nà còn mọng nước hơn củ khoai.
Hiển nhiên, đây đều là lần trước hai người tổn thương lẫn nhau, cống hiến ra bảo bối cho Triệu Khách.
Chợt bàn tay Triệu Khách nắm qua, những rễ phụ này lập tức khô héo, khô nứt giòn tan như là nhánh cây trên đất, không hề có chất dinh dưỡng gì.
Ngoại trừ xạ hương còn có máu hươu, nhân sâm tinh, Sinh cốt mặc thạch.
Chỉ thấy hai tay Triệu Khách không ngừng hút tinh hoa của những dược vật này vào trong tay.
Nhiếp nguyên thủ thò vào hỏa lô, dựa vào nhiệt độ cao trong lò lửa khiến dược tính tiến thêm một bước được kích phát ra.
Mặc dù đã không phải lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng Thuỷ Lộc không thể không nói, vị đạo nhân có thể sáng tạo ra Nhiếp nguyên thủ kia thật sự là một đại nhân vật không tầm thường.
Hiện tại Triệu Khách chỉ mới đăng đường nhập thất, khoảng cách Nhiếp nguyên thủ thật sự đại thành còn rất xa, chứ đừng nói đến là trình độ đăng phong tạo cực.
"Thật hâm mộ!"
Gốc cây già đứng ở một bên nhìn bóng lưng Triệu Khách, không khỏi cảm thán.
Tuy thọ mệnh của yêu quái vượt xa nhân loại, nhưng bản thân nhân loại có nhiều ưu thế hơn cả yêu quái.
Người thiên tư thông tuệ tu luyện mấy năm, thành tựu sẽ vượt xa yêu quái tầm thường mấy chục năm.
Nếu xuất thân Huyền Môn chính tông, chắc chắn càng khiến người ta hâm mộ.
Cả đời này, gốc cây già đã gặp vô số nhân kiệt, trong đó có rất nhiều người tài nổi trội, một ngựa tuyệt trần.
Loại yêu quái như gốc cây già thật sự không thể so sánh với điều này.
"Hừ! Vậy thì có ích lợi gì."
Thuỷ Lộc nhếch miệng lên, câu nói còn lại vẫn giấu ở trong lòng: "Quan tâm ngươi có thiên tư tốt bao nhiêu, đạo hạnh sâu bao nhiêu, trăm năm sau cũng phải tan thành mây khói, không phải những di sản này cũng do lão tử kế thừa sao?"
Cũng may Thuỷ Lộc không nói suy nghĩ này ra miệng, nếu không gốc cây già bên cạnh chắc chắn hoàn toàn phân rõ giới hạn với tên này, xấu hổ vì cùng là yêu quái.
Dưới gầm trời này, cũng chỉ có lão yêu quái Thuỷ Lộc này, mục đích tu luyện không phải cướp bóc, thành Phật làm tổ, mỗi ngày trong đầu đều nghĩ làm như thế nào kế thừa di sản nhà khác.
"Tốt!"
Chỉ thấy Triệu Khách lấy ra Tuyết Cơ Tử đặt ở trong cái hộp gỗ trước mặt, trong chốc lát khí lạnh tràn ngập, sáu cục thạch trong hộp nhanh chóng bị ngưng ra hình dáng.
Thạch màu cà phê bị Triệu Khách đặc biệt chế tác thành hình dáng bánh tạo Tiểu Hùng, không biết còn tưởng đây là đồ ăn vặt mua được ở siêu thị.
Cũng vì đã rút ra kinh nghiệm từ Bánh bao hoàng kim dược, lần này Triệu Khách đặc biệt chế tác thành thạch.
Tạo hình đơn giản, không làm người khác chú ý, quan trọng hơn là thứ đồ chơi này rất dễ ăn.
Cũng không thể mỗi lần đánh nhau được một nửa, kết quả ngươi đưa tay la lên: "Tạm dừng, ta ăn bánh bao trước đã."
Huống hồ, lần trước chế tác Bánh bao hoàng kim dược quá lớn, hắn đã thấy được người ta đứng gặm Bánh bao hoàng kim dược trước mặt hai lần, một người là lão Thất, một người là lão nhị.