Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1516 - Chương 1516 - Da Mặt Ngươi Thật Dày (2)

Chương 1516 - Da mặt ngươi thật dày (2)
Chương 1516 - Da mặt ngươi thật dày (2)

"Cạch!"

Tiếng xương cốt nứt vỡ vang lên như một chùy thật nặng gõ vào trái tim của mọi người, thấy đồng bạn vô lực co quắp dưới chân Triệu Khách, một tên bảo an quát to một tiếng, giơ súng điện năng trên tay lên, nhắm thẳng vào Triệu Khách nổ súng.

Nhưng hiển nhiên bọn họ đánh giá thấp năng lực của phân thân Triệu Khách, càng đánh giá cao thực lực những chiến sĩ trung cấp bọn họ.

Loại chiến sĩ trung cấp ngay cả dị năng cũng chưa thức tỉnh, ở trong mắt Triệu Khách căn bản không thể mạnh hơn người bình thường bao nhiêu.

Nếu là chiến sĩ cấp cao hoặc là những chiến sĩ tinh anh trong quân đoàn bạo động, Triệu Khách không nói hai lời sẽ quay đầu rời đi.

Nhưng rõ ràng những bảo an này chỉ có trình độ chiến sĩ trung cấp, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được, Ngao Liệp làm như thế nói rõ muốn làm khó hắn, ai bảo hắn làm hắn ta mất mặt mũi như thế.

Dùng những chiến sĩ trung cấp này đến sỉ nhục nhã hắn, hiển nhiên Ngao Liệp đã tính toán sai rồi.

Dù không sử dụng bất kỳ năng lực gì, ở trong mắt Triệu Khách những chiến sĩ trung cấp trong quân đoàn bạo động này cũng không chịu nổi một kích.

Dù sao Đồ phu chi hạp ăn nhiều máu thịt như vậy, chế tạo ra phân thân dù là lực lượng hay tốc độ đều vượt xa người thường.

Huống hồ, khoảng cách gần như thế, không chờ bọn họ kịp bóp cò súng, đã thấy Triệu Khách lao tới, tên bảo an cách hắn gần nhất bị nện thẳng ba đấm vào mặt, sống sờ sờ trực tiếp nện hắn ta miệng phun máu ngã ra.

Một tay khác túm lấy súng điện năng trên tay bảo an, họng súng bùng lên ra một ánh lửa, nhắm chuẩn vào một tên bảo an đang chĩa súng vào hắn, trong chốc lát bay ngang ra ngoài.

Triệu Khách giơ súng bằng một tay, thân thể nhanh chóng lăn trên mặt đất một vòng, né tránh viên đạn bắn về phía mình.

"Phanh phanh phanh!"

Trong lúc di chuyển nhanh chóng, súng điện năng trên tay Triệu Khách vẫn đang phát ra tiếng gầm gừ điếc tai, dường như mỗi một phát đều không cần ngắm chuẩn, đã chuẩn xác không sai đánh trúng bả vai những bảo an này.

Thương tổn cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tuyệt đối gây ra tàn tật.

Động tác liên tiếp, cho dù những chiến sĩ cấp cao đã được huấn luyện, đồng thời thức tỉnh dị năng cũng cảm thấy xấu hổ.

Vì năng lực đặc thù Súng ống tinh thông của con tem “Lão binh”, sự thông thạo của Triệu Khách với đã đến trình độ như vung cánh tay.

Năng lực đặc thù 2: Súng ống tinh thông.

Tiêu hao 1 điểm bưu điện, nhanh chóng nắm giữ và tinh thông súng ống từng chạm vào.

Hiện tại súng điện năng chỉ là vũ khí phân phối cho quân đoàn bạo động phổ thông, lúc Triệu Khách ngụy trang thành chiến sĩ cấp cao đã nghiên cứu qua.

Phối hợp với cảm giác khóa chặt cường đại của hắn, họng súng chỉ đâu đánh đó, một chuỗi ngọn lửa lấp lóe dưới họng súng, hoàn toàn không trượt phát nào, không có một phát nào bắn lên trời.

Trong chớp mắt mấy tên bảo an đều nằm trên mặt đất, tiếng kêu rên đau đớn như đang khen ngợi thương pháp của Triệu Khách khiến người ta tuyệt vọng đến mức nào.

"Phi, chó vĩnh viễn là chó, cho dù ngụy trang giống một con sói nhưng cũng không đổi được bản tính Husky!"

Nhổ ra một cục đờm đặc, Triệu Khách tiện tay ném súng điện năng trên tay xuống đất, sửa sang lại quần áo của mình, sải bước đi vào sở nghiên cứu.

"Khốn kiếp! Tên này điên rồi hả??"

Bên ngoài tạo ra tiếng động lớn như vậy, tất nhiên Phì Miêu cũng thông qua máy giám sát nhìn rõ ràng.

Đợi khi thấy lão Lục lại dám ra tay, trong lòng Phì Miêu thấy ngạc nhiên với thương pháp sắc bén của lão Lục, lại không khỏi thẹn quá hoá giận.

Nơi này là địa bàn của hắn ta, lão Lục không chút kiêng dè ra tay như vậy, khó tránh khỏi hơi quá đáng.

"Ngài xem, có cần đi thông báo với Ngao Liệp đại nhân không!"

Người đứng bên cạnh Phì Miêu đưa ra đề nghị, nhưng vừa nói xong đã bị Phì Miêu tát một cái bay ra ngoài.

"Phế vật, hắn đã sớm phế đi, đao cũng không xách nổi, tại sao lão tử phải sợ hắn?"

Tuy ngạc nhiên với thân thủ của lão Lục, nhưng chung quy cũng là một tên phế nhân, thương thế của hắn còn do bác sĩ bên mình phụ trách kiểm tra, tuyệt đối không sai.

Đặc biệt hai cái tay kia, xương cốt nứt gãy hoàn toàn không đủ cho hắn tiếp tục sử dụng trường đao, phát huy ra tuyệt kỹ chém giết kinh người.

Chỉ là một phế vật như vậy, hắn ta còn cần qua thông báo cho Ngao Liệp?

Đây không phải tỏ ra mình càng phế vật hơn sao?

"Hừ! Hắn dám đến, ta còn sợ một tên phế vật như hắn?"

Phì Miêu ngồi trên ghế suy nghĩ một lúc, cười lạnh, đứng lên, đung đưa thân thể khổng lồ của mình, cất bước đi ra ngoài cửa.

"A? Đây không phải lão Lục sao? Ngọn gió nào thổi ngươi tới đây!"

Cửa phòng thí nghiệm bị đẩy ra, Phì Miêu cúi đầu xuống đã thấy lão Lục đi tới, con mắt trên khuôn mặt phì nộn híp thành một khe thịt.

Bởi vì cái gọi là đưa tay không đánh người mặt cười, Triệu Khách nhìn Phì Miêu đứng ở trước cửa nghênh đón hắn, vẻ mặt lạnh lùng không khỏi dịu đi nhiều

"Không có gì, đến kiểm tra tiến độ vacxin phòng bệnh một chút, a, thuận tay giúp ngươi dọn dẹp những đồ bỏ đi ở trước cửa."

Triệu Khách tỏ vẻ không sao cả, nếu không nhìn máy giám sát, e rằng thật sự cho rằng tên này đến dọn dẹp đồ bỏ đi giúp mình.

Bình Luận (0)
Comment