"Ta tìm người!"
Giọng nói trong quan tài mang theo vẻ lạnh lùng cách người ngàn dặm, lúc nói chuyện chỉ thấy quan tài lại muốn xông vào trục thời gian.
Thấy thế, trên mặt người trung niên xuất hiện vẻ lo lắng, ném đầu thuốc lá trên tay xuống đất, trong chốc lát thời gian xung quanh quan tài lại ngưng đọng, cứng đờ như là mặt hồ đóng băng, ngăn cản quan tài trốn vào trong thời gian.
"Uy! Ta tôn ngươi một tiếng đời trước nhưng ngươi lại không chịu, lão tử mới là người đưa thư thời gian lần này!"
Nhưng người trung niên vừa nói xong, chỉ thấy quan tài đỏ thẫm đột nhiên đập về phía trước một cái.
"Két!"
Tiếng động như thủy tinh vỡ vụn vang lên trong không khí, khiến trên mặt người trung niên trở nên tái nhợt, thân thể lung lay mấy lần, suýt nữa ngồi bệt xuống đất.
Lại nhìn lên, đã không thấy bóng dáng quan tài đỏ thẫm.
Thấy thế, sắc mặt người trung niên lúc sáng lúc tối, ánh mắt càng phức tạp hơn, qua một lúc lâu mới thở ra một hơi.
Hắn ta thở sâu, sau khi đứng tại chỗ một hồi lâu không khỏi thở ra một hơi, mở ra nắm đấm đang siết chặt lại.
Cho dù không phục nhưng vẫn phải tự hiểu lấy mình.
Loại quái vật có thể còn sống sót trong đại thanh tẩy này, hắn ta thật sự không cần thiết đánh nhau chết sống với đối phương.
Huống hồ đối phương cũng là chúa tể thời gian, nếu đánh nhau thật hắn ta chưa chắc đã là đối thủ.
"Ừm! Nhưng rốt cuộc lão gia hỏa này sống sót như thế nào?"
Trong suy nghĩ, chỉ thấy người trung niên vô thức đứng yên tại chỗ, điếu thuốc lá đã hút một nửa trên tay lại thần kỳ khôi phục như lúc ban đầu.
Theo dòng xe cộ đi lại dưới lầu phát ra tiếng động, chỉ thấy ánh mắt người trung niên đột nhiên khôi phục sự tỉnh táo, cầm bật lửa châm điếu thuốc.
Sau khi hút một hơi không tự chủ được gãi đầu, không biết vì sao luôn cảm giác hắn ta đã trải qua quá trình đốt thuốc một lần.
Nhưng loại tình huống này rất phổ biến.
Có đôi khi rõ ràng đang làm chuyện gì đó, nhưng trong đầu đột nhiên cảm giác mình đã làm việc này trước đó không lâu.
Thậm chí có thể dự cảm việc xảy ra một giây sau.
Tuy rất ngắn nhưng phần lớn mọi người đều từng trải qua, hiển nhiên người trung niên cũng không để trong lòng.
Hoàn toàn không nhận ra trong tích tắc hắn ta đốt thuốc có người mượn thân xác, dùng thân thể của mình tiến hành một cuộc nói chuyện siêu thời không với người nào đó.
Cửa lớn phòng thí nghiệm từ từ mở ra một cái khe, bảo an phụ trách giữ cửa nhìn về phía Triệu Khách, sau khi ngẩn ngơ một chút không khói nhíu chặt lông mày.
"Thật xin lỗi, xin lấy ra giấy chứng nhận!"
"Giấy chứng nhận??" Triệu Khách ngẩng đầu nhìn bảo an này từ trên xuống dưới.
Hình như lần trước đến đây cũng không hỏi hắn giấy chứng nhận gì.
"Đúng vậy, gần đây Ngao Liệp đại nhân hạ mệnh lệnh mới, vì vacxin phòng bệnh đã nghiên cứu đến thời điểm rất mấu chốt, cho nên cấm người không liên quan tiến vào!"
Bảo an nói xong liền muốn đóng cửa.
Nhưng lúc này, Triệu Khách đột nhiên đưa tay giữ lại cánh cửa.
"Đại nhân, đừng để ta..." Bảo an thấy thế còn muốn nói cái gì nữa, nhưng vừa nói được một nửa, một chân nặng nề đột nhiên đá vào ngực bảo an.
Một đá này hàm chứa sự tức giận, lấy lực lượng của giả thể mà Đồ phu chi hạp chế tác ra, lực lượng của một đá này tuyệt đối không kém hơn người đưa thư hạ cấp bình thường.
Không đợi bảo an đứng lên, Triệu Khách tay mắt lanh lẹ, ngay sau đó giẫm một chân lên ngực bảo an.
Trên mặt Triệu Khách che phủ mây mù, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm bảo an này.
"Người không liên quan? Lão tử liều mạng đưa đầu Heo mập này về, cho ngươi rút ra vacxin phòng bệnh, lúc này ngươi nói cho ta biết không liên quan đến lão tử??"
"Đại nhân, xin ngài chú ý lời nói và việc làm!"
Bảo an xung quanh nhanh chóng nhắm thẳng họng súng vào Triệu Khách.
Dù vị trước mắt có quân hàm Thượng tá, nhưng mệnh lệnh của Ngao Liệp có cấp bậc ưu tiên cao hơn.
Nói cách khác, bọn họ có đủ quyền hạn nổ súng với lão Lục, họng súng đen ngòm ngắm chuẩn vào điểm yếu hại của Triệu Khách.
Dường như đang cảnh cáo Triệu Khách, nếu hắn tiếp tục làm loạn, bọn họ nhất định sẽ nổ súng.
Ngay cả tên bảo an bị Triệu Khách giẫm dưới chân, lúc này trong ánh mắt cũng không khỏi sinh ra mấy phần mỉa mai.
Nếu đổi lại là trước đó, bọn họ không có can đảm này, dù sao lão Lục nổi tiếng đao có thể nhanh hơn tốc độ tia chớp.
Nhưng câu nói kia nói thế nào? Lão hổ không có răng và móng vuốt, cũng chỉ mạnh hơn một con mèo bệnh.
"Đại nhân, mời ngươi lập tức rời đi, chúng ta cũng không muốn làm khó ngươi! Nể mặt Chân Thần!"
Dù lúc này bảo an bị Triệu Khách giẫm dưới chân, vẫn duy trì cảm giác ưu việt của mình.
"Ha!"
Triệu Khách gật đầu, hai con ngươi dần híp lại thành một đường thẳng.
Do trong khoảng thời gian này năng lực của hắn bị phân hóa, quá ỷ lại thủ đoạn khác, khiến sát khí trên người hắn đã nhạt đi rất nhiều.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Triệu Khách khẽ nhếch lên một nụ cười nhe răng, chậm rãi giơ chân lên.
Thấy Triệu Khách bắt đầu thỏa hiệp, nụ cười mỉa mai trên mặt bảo an càng đậm hơn.
Nhưng khi Triệu Khách thật sự nhấc chân lên giữa không trung, một tia sáng tàn khốc lóe ra trong mắt Triệu Khách.
Theo một tiếng xé gió mãnh liệt, một đá này lại nặng nề rơi xuống.