Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1526 - Chương 1526 - Mạng Của Ngươi!

Chương 1526 - Mạng của ngươi!
Chương 1526 - Mạng của ngươi!

Hắn vừa gom góp hơn bốn trăm điểm bưu điện, kết quả 'Thôn' vì thôn phệ Sử linh của Ngao Liệp, một chút đã tiêu hao hơn ba trăm.

Cảm giác hắn nuôi một cái 'Thôn' cũng là rơi vào ổ đốt vàng, cùng một đức hạnh với sản phẩm X, muốn trâu 13 thì phải nạp tiền, cái gì mà cạnh tranh tinh thần hay không, không có tiền thì cút.

Huống hồ nhiều kim loại như vậy, đừng quên hắn còn có Hắc công xưởng, trải qua hai lần gia công có xác suất sinh ra tinh phẩm.

Đến lúc đó, tinh phẩm cường hóa Quỷ hổ, phổ thông làm lương khô cho Quỷ hổ.

Những cái không gia công thì ném vào Quỷ thị, không lo bán không ra giá tốt.

Thậm chí trong lòng Triệu Khách bắt đầu muốn làm một số kim loại còn chưa gia công thành lá chắn, hoặc là vũ khí gì đó, như vậy hao tổn đặc biệt nhỏ, lợi ích càng lớn hơn.

Lại dùng Hắc công xưởng gia công một chút, hoàn toàn có thể bán cho những người đưa thư hạ cấp đó, lãi ít tiêu thụ mạnh.

Trong kho hàng nhiều kim loại như vậy, lúc này ở trong mắt Triệu Khách như biến thành một đống điểm bưu điện.

Cũng như trong ghi chú, cho dù biến thành sắt vụn cũng là sắt vụn rất đáng tiền.

Nhiều kim loại như vậy, Triệu Khách cũng không khách sáo chuyển hết, một cục cũng không còn lại, từng rương kim loại bị nuốt vào Đại Hạ đỉnh.

Lúc này, gốc cây già là cấp dưới ưu tú, giảm bớt sức lực rất lớn cho Triệu Khách, xây dựng nhà kho trong Đại Hạ đỉnh.

Từng sợi cây mây như cự mãng đặt gọn gàng từng cái rương.

Mặc dù hắn không có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nhưng nhìn nhà kho đột ngột mọc lên từ mặt đất trước mặt, cùng hòm gỗ lớn gọn gàng bên trong, trong lòng Triệu Khách vẫn không nhịn được than thở một câu: "Ăn bám thật tốt!"

...

Ông!

Đẩy cửa lớn nhà kho ra, chỉ thấy phân thân cất bước rời khỏi nhà kho, hai tay vuốt cằm.

Tuy lúc bắt đầu thiết kế phân thân đã cân nhắc đến việc thôn phệ đồ vật, cho nên đã làm hàm dưới giống với mãng xà, có thể hoàn toàn mở ra nhưng ăn không ngừng cũng cảm giác cằm sắp trật khớp.

Hai tay Triệu Khách xoa cằm, đi ra từ trong nhà kho, bên ngoài còn có hai tên tùy tùng trông coi.

Sau khi thấy Triệu Khách đi ra, ánh mắt một tên tùy tùng sáng lên, bước nhanh về phía trước: "Đại nhân, cuối cùng ngài đã đi ra, đã thành công phục chế vacxin phòng bệnh, trải qua ba lần thí nghiệm bảo đảm vacxin phòng bệnh không có vấn đề, ngày mai ngài có thể tự tay giết kẻ thù của mình!"

Hắn ta đứng đợi bên ngoài kho hàng một ngày, nếu không phải thỉnh thoảng nghe được trong kho hàng truyền ra tiếng hòm gỗ vỡ vụn, e rằng còn tưởng tên này đã cho no vỡ bụng ở bên trong.

Nếu thật sự là như thế, e rằng Phì Miêu nằm mơ cũng có thể cười tỉnh, vacxin phòng bệnh đã thành công, theo lý chuyện thứ nhất của Phì Miêu cũng là xử lý Heo mập trước, vừa hay để bản thân được giải phóng, tăng cường thực lực.

Nhưng sau khi bị Triệu Khách giày vò như thế, Phì Miêu thật sự sợ hãi, cũng không phải sợ phân thân, mà là thật sự không chịu được bị hắn giày vò như thế.

Dù sao ai giết cũng thế, hắn ta cũng không cần thiết vì chuyện này mà ăn thua đủ với lão Lục.

"Ngày mai?"

Thật ra ngày mai là thời gian không tệ, nhưng Triệu Khách không định đợi nữa, hoặc là nói hắn không muốn cho Phì Miêu quá nhiều thời gian chuẩn bị.

Cho nên sau khi hơi do dự, chỉ thấy phân thân xoay người: "Ngày mai? Ta không chờ một khắc nào hết!"

Chỉ thấy phân thân nói xong, vẻ mặt đầy tức giận như đã không nhịn được nữa, sải bước thẳng đến phòng thí nghiệm.

"Đừng..."

Tùy tùng muốn ngăn cản, nhưng sao có thể ngăn cản tốc độ của phân thân.

Lúc này trong nhà ăn ở phòng thí nghiệm, Phì Miêu đang đắc ý ăn bò bít tết.

Ăn rất chậm, một một miếng bò bít tết đều phải cẩn thận thưởng thức trong miệng, cảm nhận bò bít tết sáu phần chín mềm mại trơn trượt như đầu lưỡi thiếu nữ, phối hợp với một bình rượu vang đỏ cất giữ nhiều năm.

Ồ! Đúng, còn cần một khúc dương cầm kinh điển “Bữa trưa cuối cùng”.

"Đây mẹ nó mới là cuộc sống!"

Phì Miêu hơi nhắm mắt lại, chưa khi nào cả thể xác lẫn tinh thần của hắn ta lại vui vẻ như thế.

Ừ, hơi thiếu độ lửa.

Không có cách nào, vì đầu bếp trước đó trải qua một lần điên cuồng làm đồ ăn trước đó, hiện tại ngay cả giường cũng không xuống được.

Phì Miêu chỉ có thể ăn tạm.

Chỉ cần bao ăn no cũng là đồ ngon.

Về điểm này, quan điểm của Phì Miêu và thằng ngu Đồ phu chi hạp này có sự tương tự đến kinh người.

Ngay lúc vị giác của Phì Miêu đang đắm chìm trong thức ăn ngon không thể tự kiềm chế, "ầm" một tiếng cửa phòng bị thô bạo đẩy ra, tiếng động quen thuộc suýt nữa khiến Phì Miêu cắn đứt đầu lưỡi.

"Ngũ ca, ta đến rồi!"

Chỉ thấy phân thân đẩy cửa đi vào, ánh mắt quét qua, khi thấy trên bàn có thể gọi là yến hội hào hoa, trên mặt lập tức nở nụ cười: "Ôi đang ăn à? Vừa hay, tới tới tới, thêm một cái ghế."

Phì Miêu nhìn lão Lục đang muốn đi tới, mặt cũng tái đi.

"Không được! Không thể để hắn ngồi xuống!" Trong nháy mắt một suy nghĩ xuất hiện trong đầu, Phì Miêu quá rõ nếu để lão Lục ngồi xuống, e rằng một bàn đồ ăn này không có phần của hắn ta.

Bình Luận (0)
Comment