Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1527 - Chương 1527 - Mạng Của Ngươi! (2)

Chương 1527 - Mạng của ngươi! (2)
Chương 1527 - Mạng của ngươi! (2)

Nghĩ tới đây, Phì Miêu nhanh chóng đứng lên, nghiêng người nhảy đến trước mặt Triệu Khách, trên khuôn mặt đã không thấy con mắt kia cưỡng ép nở một nụ cười xấu tới cực điểm: "Lão Lục, sao ngài lại tới đây, không phải nói ngày mai à?"

"Ngày mai? Ta không đợi được."

Chỉ thấy lão Lục nói xong, ánh mắt nhìn về phía hai tay, vẻ mặt đau khổ, oán hận, cay nghiệt, tàn nhẫn, thậm chí mang theo điên cuồng nhìn về phía Phì Miêu.

"Tên này khiến ta biến thành một tên phế nhân, ta thật sự không chờ được một khắc nào!"

Ai cũng nghe được sự khát vọng trong lòng lão Lục.

Chỉ thấy Triệu Khách ngẩng đầu, liếc mắt nhìn thoáng qua đống thịt nướng tản ra mùi thơm mê người trên bàn, giọng điệu trở nên do dự: "Nếu không... Ta chờ ngươi cơm nước xong xuôi!"

"Không không không, chuyện của ngươi quan trọng, nhanh nhanh nhanh, đừng lo lắng, cầm chìa khoá đi, bây giờ chúng ta đi luôn."

Phì Miêu sợ nhất điều này, đầu lắc như trống lúc lắc, ngay cả giày cũng không đi đã đẩy lão Lục đi về phía trước.

Chờ hắn ta ăn xong?

E rằng tất cả món ngon của hắn ta đều phải vào trong bụng lão Lục.

Điều này không đáng sợ, chỉ sợ tên này ăn đến hưng phấn khiến đầu bếp mệt gần chết, đến lúc đó cho dù tiễn vị ôn thần này đi, hắn ta cũng không có cơm ăn.

Vì không giẫm lên vết xe đổ, lão Ngũ kiên quyết bày tỏ dù mình chịu đói, cũng tuyệt đối không thể để lão Lục ngồi trước bàn ăn của mình.

"Ôi, Ngũ ca, thật ra ngươi không cần như vậy, ngươi còn chưa đi giày."

Lão Lục nói xong không khỏi thè ra đầu lưỡi, dáng vẻ như quỷ chết đói đầu thai, điều này khiến suy nghĩ trong lòng lão Ngũ càng thêm kiên định.

Đi giày? Không tồn tại.

Lúc nói chuyện, chỉ thấy Phì Miêu mở cửa thủy tinh phòng thí nghiệm.

Vì Heo mập đã đạt đến tác dụng, tất nhiên trong phòng thí nghiệm không có thủ vệ, chỉ thấy Heo mập đang nằm trên giường sắt, ống dẫn trên người đã rút ra, ánh mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà.

Phân thân đi lên, đưa tay lắc lư trước mặt hắn ta hai lần, không khỏi nhíu mày: "Ngũ ca, sao không có chút hành động gì thế, ta đến đây không phải để mổ heo!"

"Ây..."

Khóe miệng Phì Miêu giật giật một chút, mày nhíu lại giống như chó sa bì.

Heo mập bị chỉnh thành dáng vẻ này cũng liên quan đến việc tra tấn bằng điện, mỗi lần tên này bị điện giật, cả người đều rơi vào trạng thái phấn khởi, không nói ra được là thoải mái hay đau không.

Mới được mấy lần, tinh thần đã sắp hỏng mất.

Nhưng Phì Miêu không để ý, dù sao hắn ta không quan tâm trạng thái tinh thần của Heo mập.

Lúc này bị Triệu Khách nhắc đến, Phì Miêu chỉ có thể nghĩ cách giải quyết.

"Đi tiêm cho hắn một mũi morphine siêu mạnh, lại thêm hai ống hormone tuyến thận!"

Tùy tùng gật đầu, những vật này có rất nhiều trong phòng thí nghiệm, lấy ra ba cái bình thủy tinh từ trong rương bên cạnh, tiêm thuốc trong ống vào người Heo mập.

Loại thuốc này có hiệu lực nhanh đến kinh người.

"Tê!"

Chỉ thấy lồng ngực Heo mập đột nhiên nâng lên, hít một hơi thật mạnh, trong đồng tử tối tăm không ánh sáng dần sinh ra ánh sáng.

"Hắc hắc! Vậy là được rồi!"

Thấy thế, cuối cùng trên mặt phân thân lộ ra nụ cười, sai người cởi sợi dây thừng đang buộc chặt.

"Cảm ơn Ngũ ca!"

"Ha ha, khách sáo, nhưng nói trước chúng ta đã thanh toán xong!"

Cuối cùng trong lòng Phì Miêu đã thở ra một hơi, cảm giác chuyện này đến đây là kết thúc, từ nay về sau mình có thể yên tâm ăn bữa cơm no.

"Đúng vậy, hai chúng ta thanh toán sạch, nhưng ngươi còn phải cho ta một thứ."

"Cái gì??"

Phì Miêu quay người lại, chỉ thấy lão Lục đột nhiên đâm đao nhọn trên tay vào dưới sườn của mình, trong ánh mắt âm trầm thiêu đốt một ngọn lửa: "Mạng của ngươi!"

Một dao kia thẳng đến tận chuôi, hơn nữa còn đâm vào dưới xương sườn.

Bộ phần này là nơi yếu nhất trên thân thể người, một khi bị đánh sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến những bộ phận quan trọng như gan, phổi, bởi vậy trong tục ngữ mới có tục ngữ "xương sườn mềm" này.

Lúc này phân thân đâm một dao vào, không thể nói không tàn nhẫn, nhưng chẳng mấy chốc vẻ mặt phân thân trở nên khó coi.

Không nhổ ra được!

Lưỡi dao đâm vào dưới sườn Heo mập như bị kẹp trong viên đá, mặc cho phân thân dùng sức thế nào, lưỡi dao vẫn không nhúc nhích tí nào.

"Ha ha."

Nhìn tình cảnh buồn cười của phân thân, đầu tiên Phì Miêu cảm thấy hơi ngạc nhiên nhưng chẳng mấy chốc khuôn mặt kia đã bắt đầu vặn vẹo.

Một dao mềm yếu vô lực như vậy, thậm chí còn không đủ đâm xuyên qua mỡ của hắn ta nhưng lại khiến Phì Miêu cảm nhận được sự tức giận trước nay chưa từng có, hắn ta đã nhân nhượng, thậm chí cúi đầu trước hắn không chỉ vì đuối lý, càng lo lắng đến tình cảm không tệ giữa đôi bên ngày xưa.

Nhưng bây giờ lại đổi lấy một dao như vậy!

Hô hấp trở nên to khoẻ, trong hai mắt cũng đầy tơ máu.

"Lão Lục, ngươi thật sự giỏi!" Heo mập giận quá hóa cười, trở tay đánh một quyền về phía phân thân.

Nắm đấm to lớn như một chiếc xe Container to lớn trực tiếp nghiền ép qua, gió thổi tới trước mặt cũng khiến người ta ngạt thở.

Phân thân từ bỏ việc thử rút dao ra, co lại hai khuỷu tay bảo vệ mặt mũi, đồng thời nhanh chóng nhảy ra sau.

Trong chớp nhoáng này, hắn chỉ có lui, cũng chỉ có lui!

Bình Luận (0)
Comment