Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1528 - Chương 1528 - Bùn Đất Rơi Đũng Quần

Chương 1528 - Bùn đất rơi đũng quần
Chương 1528 - Bùn đất rơi đũng quần

Nhưng trong quá trình lùi lại, phân thân cũng đã chuẩn bị sẵn sàng phản kích, hắn cũng không phải thiện nam tín nữ gì, hắn dám ra tay với Phì Miêu vào lúc này tất nhiên cũng có niềm tin tuyệt đối.

Trong chớp nhoáng này, trong đầu thoáng qua rất nhiều cách để hóa giải công kích theo nhau mà tới của Heo mập.

Chỉ là... Theo một tát này đập vào hai tay phân thân, phân thân biết mình cả nghĩ quá rồi.

Ngay khoảnh khắc va chạm, trên bàn tay thô dày của Heo mập đột nhiên bạo phát ra ánh sáng chói mắt.

Trong ánh sáng bạc, da thịt cả cánh tay hiện ra màu đồng cổ, cứng rắn như là sắt thép.

Lực lượng kinh khủng như dời núi lấp biển nện xuống, hoàn toàn không cùng một cấp bậc khiến phân thân đột nhiên hiểu ra sự chênh lệch giữa hai bên, có lẽ có một từ ngữ rất tượng hình có thể hình dung quan hệ hiện tại của hai người, bọ ngựa cản bánh xe!

"Cạch!"

Bên tai vang lên tiếng xương cốt vỡ vụn, sau cơn đau trong tích tắc ngắn ngủi, cuối cùng phân thân không cảm giác được cơn đau trên hai tay.

Chợt trước mắt trở nên mơ hồ, một tiếng "ầm" nặng nề vang lên, mặt kính vỡ tung tóe, vô số kính cường lực xé mở da thịt phân thân, cả người bay ra ngoài, đụng nát bàn công tác, ngã mạnh xuống đất.

Điều này khiến những nhân viên nghiên cứu bên ngoài trợn mắt hốc mồm, nhìn phân thân đã máu thịt be bét.

"Phù..."

Một làn khói trắng phun ra theo xoang mũi của Phì Miêu, hắn ta tiện tay rút con dao găm dưới xương sườn ném sang một bên, vết thương này với hắn ta chỉ đơn giản như bị ong mật đốt.

Lúc này, chỉ thấy tên tùy tùng bên cạnh đã lấy lại tinh thần từ trong sự ngạc nhiên, chạy chậm đến trước mặt phân thân.

Nhìn ngực lão Lục đã lõm vào, hai tay chỉ thiếu khảm nạm vào trong lồng ngực, chết đến không thể chết lại.

Sau khi thấy cảnh này, chỉ thấy sắc mặt tùy tùng không khỏi tái nhợt, quay đầu nhìn Phì Miêu.

"Đại... Không... Hắn làm phản rồi, ám sát Thần Sứ!!"

Tùy tùng hét chói tai, tiếng hét bén nhọn như hận không thể phun cổ họng mình ra khỏi mồm.

"??" Phì Miêu!

Nghe thân tín của mình đột nhiên hét chói tai, thậm chí Phì Miêu chưa kịp phản ứng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ai là phản đồ?

"Hắn làm phản rồi, công khai ám sát Thần Sứ, ta tận mắt thấy hắn khinh thường Chân Thần, phàn nàn Chân Thần bất công!"

Cho đến khi Phì Miêu nghe được câu thứ hai mới đột nhiên lấy lại tinh thần.

"Ngươi mẹ nó nói bậy, muốn chết!" Phì Miêu nóng nảy, thuận tay ném con dao găm vừa rút từ dưới xương sườn của mình ra.

Chỉ nghe trong không khí phát ra một tiếng rít, một dao kia đâm xuyên qua bả vai tên tùy tùng, suýt nữa chém đầu tên tùy tùng.

Theo tiếng kêu thảm thiết, tên tùy tùng chẳng những không im miệng, ngược lại giãy giụa chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa hét to: "Chạy mau, hắn còn muốn giết người diệt khẩu!"

Đầu óc những nhân viên nghiên cứu khoa học trong phòng thí nghiệm còn trong trạng thái ngơ ngác, thậm chí còn đang suy nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng lúc nghe tới bốn chữ giết người diệt khẩu này, cả người không nhịn được rùng mình.

Trong chốc lát, tiếng chạy, tiếng hét chói tai khiến toàn bộ phòng thí nghiệm loạn thành một bầy như là ong vỡ tổ.

"Đệt! Các ngươi là heo à? Dừng lại cho ta, lão tử không sẽ giết các ngươi!"

Thấy thế lồng ngực Phì Miêu sắp nổ tung vì giận, khuôn mặt vặn vẹo liều mạng muốn giải thích.

Nhưng với vẻ mặt này của Phì Miêu, đừng nói những nhân viên nghiên cứu khoa học đó, đặt một chiếc gương trước mặt Phì Miêu, đoán chừng bản thân Phì Miêu cũng cảm thấy khuôn mặt này quá đáng ghét.

Hiển nhiên cũng là thổ phỉ vào thôn, đổi lại là mình thì cũng không tin.

Huống hồ người xác nhận còn là thân tín của mình, mình lại giận dữ ra tay với hắn ta.

Lần này đúng là bùn đất rơi đũng quần, không phải cứt cũng là cứt.

Phì Miêu chỉ cảm thấy đau cả đầu, ở ngực sắp tức đến nổ tung.

Mỗi ngày máu chảy trong cơ thể người phải di chuyển 6894 cây số, lúc này Heo mập hít một hơi thật sâu, tốc độ máu chảy lại tăng tốc không chỉ gấp mười lần, khuôn mặt kia cũng biến thành đỏ bừng tím bầm.

"Hãm hại! Chắc chắn có người cố ý vu oan hãm hại ta? Là ai?"

Trong nháy mắt Phì Miêu thầm nghĩ đến một khả năng khiến hắn ta cảm thấy rùng mình, đây chắc chắn là hãm hại.

Thử nghĩ, có thể khiến lão Lục không để ý sinh tử, ngay cả thân tín của mình cũng đột nhiên bán rẻ mình.

Nhưng ai hãm hại hắn ta, lại có năng lực lớn như vậy để hãm hại hắn ta?

Trong nháy mắt, Phì Miêu cảm giác đầu của mình sắp nổ tung.

Tên tùy tùng kia đã chạy mất, hiện tại lão Ngũ đã không quan tâm được nhiều như vậy, bước nhanh về phía trước, thầm hy vọng lão Lục còn sống.

Cái nồi lớn như vậy, hắn ta cũng không cõng nổi.

Nhưng điều khiến Phì Miêu thấy thất vọng là, phân thân chết rồi, hoàn toàn chết rồi.

Xương cốt hai tay đứt gãy đâm rách cơ bắp cánh tay, đâm thật sâu vào lồng ngực phân thân, ngay cả lồng ngực cũng bị nện lõm xuống, chứ đừng nói là người.

Dù là người máy, chịu thương tổn thế này cũng có thể trực tiếp báo hỏng, đưa vào nhà máy tiến hành xử lý báo hỏng.

"Mẹ nó!!!"

Không có câu nào có thể bày tỏ tâm trạng hiện tại của Phì Miêu bằng một câu mẹ nó.

Dường như trong lòng có một cái nông trường, bên trong có ngàn vạn con thảo nê mã đang phi nước đại.

Bình Luận (0)
Comment