Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1529 - Chương 1529 - Bùn Đất Rơi Đũng Quần (2)

Chương 1529 - Bùn đất rơi đũng quần (2)
Chương 1529 - Bùn đất rơi đũng quần (2)

Lúc này, Phì Miêu đã có thể xác định mình xong đời.

Mặc kệ hắn ta nói cái gì, muốn giải thích như thế nào đều không thể thực hiện được.

Tất cả mọi người đều biết, trong khoảng thời gian này hắn ta tức giận mắng chửi lão Lục rất nhiều.

Thậm chí Ngao Liệp cũng tận mắt nhìn thấy mình suýt ra tay với lão Lục.

Hiện tại ngay trước mắt bao người, lại có thân tín của mình xác nhận, hắn ta nói cái gì đây??

Nói ta phòng vệ chính đáng??

Ha ha, e rằng ngay cả phòng vệ cũng không đến lượt hắn ta.

Dù như thế nào, hắn ta cũng chạy không thoát tội danh giết chết vị Thần Sứ lão Lục này.

Nghĩ tới đây, suy nghĩ duy nhất trong lòng lão Lục là chạy!

Nhân lúc chuyện này chưa hoàn toàn truyền bá ra ngoài, rất nhiều người cũng không biết rõ tình huống, nhanh chóng mở ra cửa lớn vị diện chạy đi.

Dù sao trong kế hoạch tịnh hóa, chỉ cần là người chưa tiếp nhận vacxin phòng bệnh cấp hai, căn bản không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.

Về phần tương lai làm sao bây giờ, Phì Miêu không nghĩ xa như vậy.

Nghĩ tới đây, Phì Miêu đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía Heo mập đang ngồi yên trên giường sắt, trước tiên giết chết giả thể đã.

Phì Miêu chuẩn bị đứng lên, nhưng lúc này một ánh sáng vàng yếu ớt hấp dẫn sự chú ý của hắn ta.

Cẩn thận nhìn lên, là chiếc hung chương thái dương vàng chói trước ngực lão Lục.

Dường như vào thời khắc cuối cùng, lão Lục vẫn vô thức bảo vệ cái hung chương này.

"Vừa hay!"

Quyền hạn của mình còn chưa đủ để thủ vệ mở ra Truyền Tống Môn vị diện, nhưng có cái hung chương thái dương này là đủ.

Nghĩ tới đây, chỉ thấy Phì Miêu nhanh chóng đưa tay ra, vồ một cái về phía ngực lão Lục.

Ngay lúc bàn tay lão Lục chạm đến ngực Triệu Khách, theo một tia sáng trắng, một đôi tay kim loại đột nhiên nhô ra từ ngực lão Lục, bàn tay đen nhánh hiện ra ánh sáng màu đỏ tối dưới ánh đèn.

Điều này khiến Phì Miêu không kịp trở tay, sau khi bị bàn tay lớn vồ mạnh vào cổ tay, một luồng lực hút kéo hắn ta, ngay sau đó trước mặt trở nên sáng hơn, chờ Phì Miêu nhìn rõ ràng mới phát hiện mình không còn ở trong văn phòng quen thuộc, mà đang ở một chỗ khác.

Một mảnh rừng rậm cây xanh sum suê, không khí mới mẻ khiến người ta không nhịn được hít sâu.

"Đây là?? Nơi nào??"

Nhìn thế giới xa lạ trước mặt, Phì Miêu có thể chắc chắn nơi này cũng không phải vị diện ban đầu của hắn ta, vì vị diện kia tràn đầy kim loại nặng, ngay cả tán cây cũng bao trùm một tầng bột phấn kim loại thật dày.

Nhưng nơi này cũng không phải vị diện Châu Úc vì quá nguyên thủy.

Hơn nữa, sao hắn ta lại tới nơi đây?

Ngay lúc Phì Miêu ngây người, chỉ nghe cách đó không xa vang lên giọng nói của một người: "Nơi này đương nhiên là địa ngục!"

Phì Miêu vội vàng quay người nhìn theo tiếng nói.

Trên tán cây, hai lão đầu đang híp mắt đánh giá mình, thoạt nhìn hai lão đầu cũng khoảng sáu mươi tuổi.

Cũng không phải nói bọn họ già, mà là cảm giác bọn họ rất trẻ trung, tuy tóc bạc nhưng da thịt lại tốt hơn hắn ta.

Mặc dù là hai lão đầu những Phì Miêu lại không có chút suy nghĩ tôn trọng người già gì.

Bàn tay vô thức gãi vết thương dưới sườn, từ xa đã có thể nghe được hai lão đầu kia nói chuyện.

"Mập như vậy, không phải cao huyết áp cũng là tăng đường huyết, tắc nghẽn mạch máu, ôi, e rằng không sống đến ba mươi tuổi!" Thuỷ Lộc lắc đầu.

Gốc cây già bên cạnh cùng bày tỏ sự đồng ý với điều này: "Quá béo, một bụng mỡ, ăn không ít dầu cống ngầm, không sinh được hài tử!"

"Còn sinh hài tử cái gì? Chó độc thân... Không, heo độc thân đi, là nữ nhân đều muốn cách thật xa, không may có hài tử, duỗi cánh tay không sờ tới bắp đùi, ngay cả thủ nghệ tổ truyền cũng gãy mất!"

Hai yêu quái Thuỷ Lộc và gốc cây già ngươi một câu ta một câu bàn tán về vẻ ngoài của Phì Miêu, khiến vẻ mặt Phì Miêu lúc đỏ lúc trắng.

Những điều này hắn ta cũng có thể nhịn, vốn dĩ hắn ta không phải người sống, nhu cầu sinh lý căn bản không quan trọng, nhưng cái hộp kia đứng bên cạnh nhìn mình chằm chằm chảy nước miếng là có ý gì.

Chờ chút... Hộp?

Lúc này Phì Miêu đột nhiên thay đổi sắc mặt, cái hộp này càng nhìn càng quen mắt, không phải là sủng vật mà Tư lệnh quan Clarice vô tình nhận nuôi sao?

"Đệt, ta đã biết đây chắc chắn là gái điếm!"

Chẳng trách Phì Miêu nghĩ như vậy, thử nghĩ xem ai có thể khiến lão Lục không để ý đến sự sống chết, để thân tín của hắn ta bán đứng mình.

Quyền lực lớn như vậy, năng lực mạnh như vậy, ngoại trừ nàng, e rằng chỉ có Chân Thần.

"Khốn kiếp, nàng và Ngao Liệp tranh quyền, lão tử chỉ có quan hệ khá gần với Ngao Liệp, lại đã ra tay hại ta!"

Phì Miêu càng nghĩ càng nổi nóng, không khỏi gầm thét lên: "Tiện nhân kia đâu, đi ra!"

"Người trẻ tuổi, sao cơn giận lớn như vậy, nếu không ta cho ngươi một sợi rễ phụ, ngươi hạ hỏa trước đã?"

"Hạ con mẹ ngươi!"

Hiện tại Phì Miêu đã tức hổn hển, chỉ vào cái mũi Thuỷ Lộc mắng chửi.

"Ha ha!"

Thuỷ Lộc cười lạnh, móc ra cây bút màu đen ở sau lưng cầm trong tay, vung cán bút lên, chỉ thấy hai tên người giấy bị gọi ra.

"Hài tử, nhớ kỹ, kiến thức cũng là sức mạnh!!"

Thuỷ Lộc nói xong vung cán bút, viết chữ "埊" trên giấy vàng ở đỉnh đầu người giấy bên trái, trên núi, giữa nước, dưới đất.

Bình Luận (0)
Comment