Nắm đấm bị lân giáp bao trùm khiến xung quanh biến thành một mảnh chân không, đè ép ra quyền phong có thể thấy bằng mắt thường, hình thành pháo không khí màu đen, chính là quyền pháo do Phì Miêu thi triển ra trước đó.
Trong chốc lát, mặt kính trước mắt hoàn toàn nổ nát vụn, lực trùng kích kinh khủng, thậm chí những chiến sĩ cấp cao tự xưng thực lực không tầm thường trong phòng cũng cảm giác mình không cách nào đứng trong căn phòng này.
Cuối cùng buộc lòng phải bắt lấy khung cửa xung quanh mới miễn cưỡng giữ thăng bằng, trận chiến đấu thực lực kinh người này vượt xa bọn họ nhiều lắm.
Thậm chí bọn họ không có tư cách đứng quan sát, sức gió cường đại khiến bọn họ gần như không thở nổi.
Tiếng kim loại va chạm không ngừng truyền đến bên tai, Ngao Liệp mở ra hai tay, trên mặt lộ ra chiến ý cuồng nhiệt: "Thú vị."
Chỉ thấy lòng bàn tay hội tụ ra một luồng ám kình bá đạo như là khí hình xoắn ốc, theo đó một mãnh kích Hắc hổ đào tâm đánh vào bụng chiến giáp.
Ngao Liệp nhìn về phía mu bàn tay của mình, hắn ta phát hiện lông tơ của mình lại dựng đứng, loại cảm giác này... Như là linh hồn sắp bị đâm thủng như vậy!
Ngay sau đó, một tiếng súng điếc tai vang lên sau lưng như là Cự Long phát ra tiếng gầm gừ tức giận ở sau lưng.
"Súng bắn tỉa quỹ đạo khinh điện!"
Trong nháy mắt tiếng súng vang lên, Ngao Liệp nghe ra tiếng rống giận dữ đặc biệt của súng bắn tỉa.
Tiếng súng rất quen thuộc, trầm ổn, to khoẻ, dứt khoát, là súng bắn tỉa mũi nhọn.
Nhưng thứ nổi tiếng cùng với khẩu súng bắn tỉa này, còn có độ cồng kềnh của khẩu súng này.
Trong đoàn người Ngao Liệp không có người mang theo loại súng bắn tỉa thô to như thế, căn bản không thi triển được trong loại địa hình chật hẹp này.
Huống chi thứ đồ chơi này dễ thấy như vậy, sao có thể giấu ở trước mắt bao người, nhưng thời gian gấp gáp căn bản không cho Ngao Liệp thời gian dư thừa để suy đoán.
Lúc tiếng súng này vang lên, Ngao Liệp cảm thấy sự uy hiếp lớn lao, lập tức không quan tâm được gì khác chật vật nhào mạnh về phía trước.
Cho dù hắn ta phản ứng nhanh chóng như thế nào đi nữa, trong nháy mắt nghe thấy tiếng động Ngao Liệp đã biết tránh không thoát, dựa theo thể phách siêu phàm, theo bản năng nhào tới.
Ngay lúc vội vàng bổ nhào, chỉ thấy Ngao Liệp đột nhiên bị thứ gì đó va chạm ở giữa không trung, thân thể bay ngang ra ngoài, va chạm mạnh vào vách tường.
Trong lúc nhất thời, chỉ thấy thân thể Ngao Liệp đầy máu tươi trượt xuống từ trên vách tường, chỗ hắn ta va chạm lại xuất hiện một vết đạn kích cỡ ngón trỏ.
Thân thể nằm rạp trên mặt đất, cúi đầu nhìn ngực mình, trong chốc lát máu tươi không cầm được trào ra từ trong vết thương, không đánh trúng điểm yếu hại nhưng một súng này cũng làm hắn ta bị trọng thương.
Điều duy nhất khiến Ngao Liệp cảm thấy may mắn là, sau khi lực xuyên thấu cường đại như vậy đánh xuyên qua mấy cục xương, vẫn duy trì lực lượng kinh khủng bay ra từ trong thân thể của mình, chứ không phải nổ tung trong lồng ngực.
Nếu không, hắn ta cũng không thể thừa nhận tổn thương khủng bố như thế, trực tiếp bị đánh chết.
Hắn ta lăn trên mặt đất dính đầy bụi đất, sau khi thở dốc hắn ta ngẩng đầu lên, lúc này mới thấy trong núi thịt hư thối ở trên bàn có mảnh bò bít tết hư thối đã bị đẩy ra, lại có thêm cái vết đạn, một sợi khói xanh khét lẹt đang bay ra theo vết đạn.
"Có trợ thủ!"
Đồng tử của Ngao Liệp co rụt lại, trong lòng sinh ra cảm giác ghê tởm, từ lúc bắt đầu tay súng bắn tỉa kia đã ở trước mặt bọn họ.
Gần như tất cả mọi người đều nhìn sang theo phương hướng hắn ta đang nhìn, lúc gần nhất bọn họ cách nhau chỉ khoảng một mét, nhưng chưa từng có ai chú ý tới phương hướng của hắn ta.
Không chỉ vì mùi hôi gay mũi, càng là vì trên mặt thị giác thật sự quá buồn nôn khiến người ta vô thức né tránh tầm mắt cho bớt buồn nôn.
Huống hồ không ai cảm thấy thân thể như núi thịt của Phì Miêu có thể trốn ở trước mặt bao người, căn bản chưa từng suy nghĩ đối phương sẽ có trợ thủ.
Chính những nguyên nhân trên mặt tâm lý này, mới khiến tất cả mọi người làm như không thấy cái bàn ăn này.
Ngao Liệp suy nghĩ không sai, nhưng có lẽ thời gian không cho phép hắn ta suy nghĩ nguyên nhân, lúc này Ngao Liệp còn chưa nhận ra đây là một cạm bẫy nhằm vào hắn ta.
Triệu Khách rất rõ ràng Phì Miêu làm phản sẽ tạo thành ảnh hướng trái chiều lớn đến mức nào, có lẽ ngoại trừ kéo Phì Miêu vào Đại Hạ đỉnh, còn có cách khác không tốn chút sức lực nào cũng có thể ép Phì Miêu đến đường cùng.
Nhưng Phì Miêu cũng không phải mục tiêu của Triệu Khách, làm vậy sẽ tiết kiệm rất nhiều sức lực cho Triệu Khách, lại có rất nhiều vấn đề.
Cho nên Triệu Khách lựa chọn để Phì Miêu biến mất, cho Heo mập thay vào đó.
Hai ngày sau, phân thân ngụy trang thành tên tùy tùng mới đi tìm Ngao Liệp, cũng là đoán chắc vị Đại tá quân đoàn bạo động, gánh vác trách nhiệm bảo vệ khu vực an toàn này đang lửa cháy đến lông mày.
Phân thân chỉ cần ném ra một số nhắc nhở, Ngao Liệp sẽ nghĩ ra Phì Miêu còn có thể ẩn núp ở chỗ này, dù sao nơi này có rất nhiều vật tư đủ để Phì Miêu tiêu hao một đoạn thời gian rất dài.