Nghe được Triệu Khách chỉ huy, Ruthall chậm rãi xoay người sang chỗ khác, sâu trong con ngươi si ngốc lộ ra vẻ giãy giụa và không cam lòng, chỉ thiếu một bước nữa.
Nhưng trong phút chốc, ánh mắt Ruthall lại trở nên ngây ngốc.
“Còn có cơ hội, nhất định phải bình tĩnh.”
Trong lòng tính toán thời gian, Ruthall hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình, nhưng cùng lúc cũng không ngừng tiến hành thôi miên tâm lý với bản thân, đảm bảo mình không lộ ra sơ hở.
“Còn có cơ hội! Nhất định có!”
Hắn ta chỉ là một người bình thường, bỏ qua thân phận kia, Ruthall hiểu rõ tên sát thủ phía sau muốn giết hắn ta, thật sự đơn giản như trở bàn tay.
Dù hắn ta nhạy bén bao nhiêu, suy nghĩ rõ ràng bao nhiêu, nhưng đối mặt với loại sát thủ thế này, sự sống chết cũng chỉ là việc đối phương động đậy một ngón tay.
Ta muốn sống, sống sót!
Triệu Khách cũng không biết lúc này Ruthall đang giãy giụa như thế nào, ý chí cường đại kìm nén sự sợ hãi vào sâu trong đáy lòng.
Thậm chí còn tự thôi miên, khiến bản thân giống như một cái tượng gỗ.
Hắn ta có thể lấy thân thể một người thường đi tới ngày hôm nay, hiển nhiên không phải là một chuyện ngẫu nhiên.
Lấy ra từng món bảo vật trong tủ thủy tinh đưa cho Triệu Khách.
Triệu Khách cũng đang nhanh chóng dùng Nhiếp nguyên thủ, thu những mặt kính trong tủ bảo vật vào sách tem.
Nhìn trân bảo được thu vào sách tem, cuối cùng trên mặt Triệu Khách đã lộ ra nụ cười.
Nhưng đúng lúc này lỗ tai Triệu Khách khẽ động, đứng bật dậy từ dưới đất, quay người nhìn thoáng qua Ruthall còn đang chết lặng vận chuyển những trân bảo kia.
Chỉ nghe tiếng bước chân “cộc cộc cộc”, là tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất.
“Đến rồi!”
Nghe được tiếng bước chân quen thuộc kia, tâm trạng Triệu Khách lại hơi phức tạp, không thể nói rõ là chờ mong hay cảm thấy áp lực.
Lúc này, Ruthall ôm hai cái bình gốm đi về phía Triệu Khách, đặt bình gốm ở bên chân Triệu Khách.
Ngay lúc muốn đứng lên tiếp tục đi lấy một món trân bảo khác, trong mắt Triệu Khách đột nhiên lướt qua một tia sáng, đá một cái vào khuỷu chân Ruthall.
Một cú đá đột ngột khiến một chân của Ruthall đập mạnh xuống đất, trong lòng nặng nề, cảm nhận được bàn tay của Triệu Khách lướt dọc theo bờ vai từ phía sau, như một con mãng xã quấn quanh cổ họng của hắn ta.
Một cảm giác không ổn lập tức trào ra trong lòng Ruthall.
Chỉ thấy cánh tay Triệu Khách bóp chặt cần cổ cứng đờ của Ruthall, nhẹ nhàng nói bên tai Ruthall: “Cảm giác giả ngu thế nào.”
Một giọng nói không mặn không nhạt lại khiến Ruthall cảm thấy cả người lạnh toát, lạnh từ đầu tới gót chân.
Tít tít tít…
Trong trắc điện lập tức phát ra tiếng cảnh báo chói tai.
Nhưng lúc này Ruthall lại nhanh chóng khôi phục lý trí, hít sâu một hơi để nhịp tim đột nhiên ngừng lại của mình trở nên bình tĩnh hơn.
Sau khi nhịp tim đập nhẹ nhàng lại, trên mặt Ruthall xuất hiện nụ cười khổ nhưng lại rất thản nhiên như đã chấp nhận vận mệnh của mình, cả người lập tức bình tĩnh lại.
Giống như sau khi tội phạm truy nã sa lưới, ngược lại có cảm giác chân đạp đất bằng, cả người nhẹ nhàng, ít nhất không cần lo lắng hãi hùng nữa.
“Ta còn tưởng ta có thể thành công lừa ngươi.”
Giọng nói của hắn ta rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến Triệu Khách cảm thấy bất ngờ.
Ruthall càng như vậy, Triệu Khách càng nhíu chặt lông mày.
Đột nhiên, Triệu Khách nghĩ những lời nói trước đó của tên này là thật sao?
Một khôi lỗi có thể có tâm thái cường đại như vậy sao?
Thậm chí hiểu được tự thôi miên để ngụy trang bản thân, suýt nữa lừa được cả hắn.
Hoặc phải nói, quả bom kia… Cũng là thật sao?
Lúc này, trong lòng Triệu Khách hơi không phân biệt được, rốt cuộc phần nào là nói dối, phần nào là nói thật.
Lúc này, tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng gần.
Không chỉ Triệu Khách, ngay cả Ruthall cũng nghe rất rõ ràng, điều này khiến nụ cười khổ trên mặt hắn ta càng đậm hơn.
“Trước khi chết, ta có thể hỏi một vấn đề cuối cùng không, sao ngươi phát hiện ta đang giả ngu.”
Đây là điều khiến Ruthall hoang mang nhất, mặc dù hắn ta không có chứng ảo tưởng bị hại, nhưng hắn ta đã diễn thử cách tự cứu này hơn trăm lần.
Đủ loại tình huống, mục đích là lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn ta sẽ có thủ đoạn giữ mạng.
Có lẽ vì hắn ta chỉ là một người bình thường, Ruthall trân trọng mạng sống của mình hơn bất kỳ ai.
Ánh mắt Triệu Khách nhìn chằm chằm cánh cửa phòng chậm rãi mở ra, một đôi mắt híp thành khe hở, ngay lúc cửa phòng bị đẩy ra, hắn khẽ nói bên tai Ruthall: “Không thể!!”
Quyết đoán như lúc Ruthall cự tuyệt Triệu Khách trước đó, chỉ có điều lúc Triệu Khách nói ra lời này, con dao găm bén nhọn lập tức cắm vào sau lưng Ruthall, đâm xuyên ra ngực trước của hắn ta.
Nhìn mũi dao găm trước ngực máu me đầm đìa, đồng tử của Ruthall co rụt lại, dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng hắn ta chưa từng nghĩ sẽ đau như vậy.
“Tít tít tít…”
Tiếng còi báo động chói tai, lập tức bão tố vượt qua vạch đỏ, ánh mắt Triệu Khách đầy sốt ruột, bóng dáng nhanh chóng trốn vào Đại Hạ đỉnh.
Tiến vào Đại Hạ đỉnh, Triệu Khách lẳng lặng chờ đợi.
Thuỷ Lộc và gốc cây già nhìn vẻ mặt nặng nề của Triệu Khách, không dám làm phiền, lẳng lặng đứng sau lưng Triệu Khách.
Một phút trôi qua.
Hai phút trôi qua.
Ba phút…
Trong mắt Triệu Khách không khỏi xuất hiện vẻ hoang mang, một lát sau Triệu Khách lắc đầu, nói thầm: “Quả nhiên là giả.”