Hắn tùy tiện ngồi ở đó, không hề có chút giác ngộ của kẻ thất bại nào, càng giống như sau một trận thi đấu hữu nghị bình thường, hai đối thủ cùng ngồi xuống tâm sự, khen ngợi đối phương trâu bò.
“Đương nhiên là thật, ta không nói dối ngươi một câu nào.”
Đối mặt với câu hỏi của Triệu Khách, Ruthall rất hào phóng thừa nhận.
Đúng vậy, tuy vị trí trái tim là dùng dấu tay để lừa dối, nhưng lời nói của Ruthall đều là thật.
Dùng lời nói thật để lừa người, lại càng nguy hiểm hơn dùng lời nói dối để lừa gạt người khác.
Triệu Khách gật đầu: “Ta nhận thua.”
Lúc Triệu Khách cầm Thế thân oa oa ở trên tay, thật ra Triệu Khách đã nhận thua.
Một nước cờ sai, dù là Ruthall trước mặt hay giả thể của hắn, hai người đều đứng ở thế bất bại, tin tưởng lúc này lão Nhị cũng đã chạy tới.
Đến lúc đó, hắn lại càng bị động, muốn ngược gió trở mình cũng phải xem tình huống, hiện tại Triệu Khách thừa nhận hắn thật sự không đủ năng lực để trở mình.
“Lúc trước, thật ra người đáng giết nhất là ngươi!”
Ánh mắt Triệu Khách nhìn về phía Clarice, vẻ mặt trở nên phức tạp.
Bọn họ rất tương tự, không chỉ vẻ ngoài và trù nghệ, càng có một loại cảm giác tương tự rất đặc biệt.
Cũng như lúc đầu Clarice đã bị Triệu Khách hấp dẫn, là vì “Đại địa động mạch” trên người Triệu Khách sinh ra sự hấp dẫn với năng lực tự nhiên trên người nàng.
Nhưng điều thật sự khiến Clarice có ấn tượng tốt với Triệu Khách, đó là cảm giác tương tự kinh người giữa hai người, cùng với sự cô độc, thâm trầm mà trong lòng hai người đang gánh chịu.
Cũng như hai con thiên nga đỏ không hợp với một đàn thiên nga, có lẽ đồng bọn duy nhất của bọn họ là bóng dáng trên mặt nước.
Nhưng khi nhìn thấy con thiên nga màu đỏ thứ hai, cảm giác hiểu nhau kia, cho dù không nói cũng có thể yên lặng cảm nhận nhau.
Chính vì loại cảm giác này, Triệu Khách lựa chọn tạm thời không giết Clarice, Clarice lại càng trực tiếp hơn, muốn giữ hắn ở lại bên cạnh.
“Không! Bây giờ ngươi vẫn có thể giết chết nàng.”
Ruthall nhìn hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, dưới vẻ mặt bình thản lại mang theo sự âm hiểm ăn tươi nuốt sống.
So với việc tất cả đều vui vẻ, Ruthall càng thích tiết mục tương ái tương sát.
Triệu Khách cũng không biết sau khi Ruthall bị thiến hóa học, dưới khuôn mặt như thánh nhân kia, lại thích nhất được nhìn bi kịch trong nhân gian.
Không sai, loại giết người cứu hỏa kia không có bất kỳ sự hấp dẫn gì với Ruthall, hắn ta càng thích sống không bằng chết, tra tấn lòng người.
Đúng, cũng như hắn ta đã từng cứu trợ một người trung niên đau khổ tìm kiếm nữ nhiên đã mất tích mấy chục năm.
Sắp xếp công việc cho hắn ta, thậm chí dồn hết sực lực tìm kiếm nữ nhi cho hắn ta, cho cuộc đời hắn ta thêm hy vọng.
Đồng thời tự mình làm chủ, gả một thị nữ cho hắn ta làm lão bà.
Ồ, đáng tiếc là, tên thị nữ kia cũng không được đối xử tốt, trượng phu của nàng có tâm lý biến thái, luôn để nàng chủ động vượt quá giới hạn, bản thân lại đi bắt gian.
Sau khi chuyện này bị lộ ra ngoài, trượng phu của nàng lập tức phủ nhận quan hệ.
Chuyện này đã khiến Ruthall tiếc hận thật lâu, cho nên hắn ta tự mình đi gặp tên thị nữ kia, sau khi rời khỏi phòng không lâu, tên thị nữ kia đã tự sát.
Rất nhiều người nói, tên thị nữ này đang sám hối trước tội ác trong lòng.
Nhưng chỉ có Ruthall nhớ kỹ, khi hắn ta nói cho tên thị nữ kia biết, tên trượng phu biến thái trong mắt nàng lại là vị phụ thân mà nàng đau khổ tìm kiếm hơn mười năm.
Vẻ mặt thị nữ đầy hoảng sợ, trong vẻ mặt hàm chứa rất nhiều tình cảm không cách nào hình dung, hối hận, xấu hổ, lo nghĩ, căng thẳng, cùng rất nhiều thứ…
Những cảm xúc tiêu cực này như núi lửa bộc phát, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo kia đột nhiên trở nên vặn vẹo.
Mỗi lần nhớ tới hình ảnh này, Ruthall luôn cảm nhận được sự hưng phấn khó mà không chế.
Vì vậy, hắn ta định cho Triệu Khách một cơ hội, một cơ hội có thể chém giết lẫn nhau.
Nghĩ đến hình ảnh tương ái tương sát nhau này, trên mặt Ruthall lại xuất hiện vẻ mong đợi.
Triệu Khách không nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía Clarice.
Nhưng Clarice lại đứng lên thật, gật đầu với Ruthall: “Như ngài mong muốn.”
Như ngài mong muốn!
Nghe được bốn chữ này, Triệu Khách cau mày đứng lên, trong mắt không hề xuất hiện vẻ vui mừng.
Ngược lại câu trả lời chắc chắn của Clarice khiến Triệu Khách ghê tởm như ăn phải con ruồi.
Ruthall có suy nghĩ gì, gần như đã viết hết trên mặt, ngươi lại cam lòng đi làm một con rối gỗ?
Để người khác khống chế sự sống chết của ngươi?
Nếu là người khác, Triệu Khách thấy không sao cả, nhưng Clarice lại khiến Triệu Khách cảm nhận được sự phản bội.
Vốn tưởng ngươi là một con sói, một con sói cô độc giống hắn, kết quả lại phát hiện ngươi mẹ nó là một con chó.
Một sợi ý lạnh dần tràn ra trên hai đầu lông mày của Triệu Khách, trong đôi mắt sắc bén mơ hồ lộ ra vẻ sói đói liếm máu, duỗi ra nanh vuốt bén nhọn của bản thân.
Nhìn vẻ mặt Triệu Khách càng ngày càng khó coi, trong lòng Ruthall cảm thấy vô cùng thoải mái.
Thật sự cho rằng mình chỉ là một con rối gỗ?
Hiện tại Ruthall muốn Triệu Khách nhìn thật kỹ, nhìn thật rõ ràng, những người mà ngươi thấy cùng chung chí hướng, thậm chí là những cao thủ mà ngươi kiêng dè, tất cả chỉ là một con chó săn dưới tay ta.