Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1566 - Chương 1566 - Sự Thật!

Chương 1566 - Sự thật!
Chương 1566 - Sự thật!

Ta muốn bọn họ đớp cứt, bọn họ sẽ phải đi đớp cứt.

Còn ngươi, cũng chỉ là đối thủ phù hợp với con chó của ta.

Trên khuôn mặt tái nhợt của Ruthall dần lộ ra một vệt đỏ, thậm chí nhịp tim lại khiến còi báo động vang lên.

Chẳng mấy chốc, nhịp tim của Ruthall đã bình tĩnh lại, hắn ta biết chưa thể bắn quả pháo hoa cuối cùng vào lúc này.

Nhất định phải chờ đến khi chuyện xưa kết thúc, trong nháy mắt bi kịch lên đến điểm cao nhất, mới có thể đạt tới cao trào mà hắn ta mong muốn thấy.

Ruthall cưỡng ép để bản thân tỉnh táo lại, nuốt một ngụm nước bọt, không biết có phải quá hưng phấn hay không, hắn ta cảm giác cổ họng hơi khô ngứa, hơi khát.

Có lẽ vì trong tủ thủy tinh này quá khô ráo.

Ruthall nghĩ sau này phải sửa đổi hoàn cảnh trong tủ kính, nếu không lần sau mình không thể chịu đựng được.

Đúng, tốt nhất có chút tác dụng dự trữ, rượu vang đỏ ướp lạnh gì đó lại càng tốt hơn.

Chợt, Ruthall híp mắt lại nhìn chằm chằm Triệu Khách, khẽ nói: “Ngươi xem, ta đã cho ngươi cơ hội, ngươi yên tâm đi, trò chơi này tuyệt đối công bằng.”

Triệu Khách không nói chuyện, vẫn ngồi nguyên trên ghế, mặt không thay đổi nhìn Clarice.

Hắn đang cầm Thế thân oa oa trên tay, muốn đi có thể đi bất cứ lúc nào, dù ai cũng không ngăn cản được hắn.

Nhưng ánh mắt Triệu Khách vẫn nhìn chằm chằm Clarice.

Đối mặt với giả thể vẫn không nói một lời, Triệu Khách thay đổi suy nghĩ, hắn không chỉ muốn chơi mà còn muốn thắng.

Hắn phải tự tay đâm dao vào tim nàng, xem nàng có còn là một con chó ngoan nghe lời hay không.

“Hắc hắc!”

Ruthall thấy thế, khóe miệng nở nụ cười, lấy ra thiết bị truyền tin, để tổng quản Thần điện dẫn người vào đây.

Nhưng thời gian chờ đợi hơi lâu, qua khoảng nửa tiếng mới thấy tổng quản đã bị đánh sưng mặt sưng mũi dẫn người vội vàng đi vào.

Có thể thấy, sau khi vị tổng quản này bị Clarice sai người kéo xuống, đã được tiếp đón rất nhiệt tình.

Theo lời nói của thân vệ Clarice, trước khi vào nhà bếp luôn phải đập một lúc, chất thịt mới có thể co dãn.

Vừa thấy Clarice, trên khuôn mặt hung ác nham hiểm của tổng quản nở nụ cười lạnh, ánh mắt khiêu khích, không diễn tả được sự sảng khoái.

Dường như đang nói cho Clarice biết, đến cuối cùng hắn vẫn là nô bộc của Chân Thần, là tổng quản Thần điện.

Đương nhiên, hắn ta cũng khẽ uy hiếp: “Tư lệnh đại nhân nhiệt tình chiêu đãi như thế, về sau chắc chắn đáp trả gấp bội.”

Nhưng Clarice lại không liếc nhìn hắn ta lấy một cái.

Điều này lại khiến vị tổng quản Thần điện kia hừ lạnh một tiếng, sau đó ánh mắt tổng quản nhìn chằm chằm vào Triệu Khách.

Đối mặt với tên sát thủ gan to bằng trời này, suy nghĩ đầu tiên của tổng quản cũng là hận không thể chém hắn thành muôn mảnh, nhưng Chân Thần còn ở đây, không đến lượt hắn ta quyết định.

Hắn ta rất cung kính quỳ rạp trước mặt Ruthall, thấy băng gạc trước ngực Ruthall đã bị máu nhuộm đỏ, nước mắt lại lăn xuống khóe mắt.

“Đều là tội lỗi của ta, dù ngài trừng phạt ta thế nào, ta cũng không thể tha thứ cho sự ngu xuẩn của mình.”

Nhìn tổng quản quỳ rạp trước mặt mình, tâm trạng của Ruthall rất tốt đẹp.

“Chuẩn bị một chút, cứ làm theo cách của ta.”

Có thể vì mất máu quá nhiều, lúc này Ruthall thật sự hơi khác.

Thủ vệ nhanh chóng vây quanh tủ thủy tinh, nghiêm ngặt đề phòng tên thích khách Triệu Khách này.

Nhưng dù là như vậy, Ruthall cũng không tùy tiện mở tủ thủy tinh ra.

Hắn ta cách tủ thủy tinh, khẽ nói mấy câu bên tai tổng quản, trong chốc lát trên mặt tổng quản xuất hiện nụ cười hiểu ý, nhanh chóng đi xuống chuẩn bị đồ.

“Này, các ngươi đừng im lặng như vậy, làm như các ngươi là kẻ thù sống chết vậy, làm vậy không thú vị.”

Thấy Clarice và Triệu Khách đối mặt nhìn vào mắt nhau, nhưng đôi bên lại vẫn im lặng.

Điều này khiến Ruthall rất mất hứng, chủ động mở miệng muốn phá vỡ sự im lặng.

“Gần đây sủng vật của ta sao rồi.”

Cuối cùng, không biết để ý đến mặt mũi của Ruthall hay sao, Clarice vẫn chủ động nói chuyện với Triệu Khách.

“Không chết!”

Triệu Khách trả lời ngắn gọn lại cứng nhắc, có vẻ lạnh lùng cách người ngàn dặm.

Sau khi Clarice hơi ngạc nhiên, ánh mắt trở nên phức tạp, đôi môi hé mở nhưng cuối cùng vẫn không nói câu nào.

Thật ra nàng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lúc này lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu nên dứt khoát không nói nữa.

Không lâu sau, tổng quản hưng phấn dẫn người tới, dọn dẹp sạch sẽ cái bàn, đặt sáu ly rượu ở trước mặt Triệu Khách.

Trong ly rượu rót đầy chất lỏng màu xanh, Triệu Khách nhếch mũi lên khẽ ngửi lại không ngửi ra mùi gì.

“Đơn giản chút, trong sáu ly này có một ly chứa kịch độc, uống vào chắc chắn phải chết! Mỗi người một chén, các ngươi ai uống trước!”

Ruthall giới thiệu sơ qua quy tắc trò chơi.

Thật ra đây là phiên bản đĩa quay nước Nga, không cần các ngươi đánh tới đánh lui, cách này tốt hơn biết bao, đơn giản thuận tiện, mọi người đều có cơ hội.

Triệu Khách im lặng, ánh mắt nhìn về phía Clarice.

“Khách theo chủ, ta trước!”

Chỉ thấy Clarice đưa tay ra cầm một ly, một ngụm uống cạn, chất lỏng vào miệng, cảm giác đắng chát khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

“Khà khà khà khà!”

Tổng quản đứng bên cạnh nhìn Clarice cau mày, vụng trộm cười rộ lên.

Hiển nhiên trong sáu ly rượu này đã bị tổng quản âm thầm cho thêm rất nhiều thứ.

Bình Luận (0)
Comment