Chỉ thấy Triệu Khách không nhanh không chậm lấy ra Đường hoành đao từ trong sách tem, cầm ngược trong lòng bàn tay, khóe miệng nở một nụ cười tàn nhẫn.
Ngay lúc mọi người còn đang vô tình hành hạ xác chết của Bart.
“Phốc!”
Chỉ thấy một cái đầu người máu me đầm đìa bay lên bầu trời, bay qua đỉnh đầu của mọi người, đập mạnh vào trong đám đông.
Sau khi một cái đầu người mang theo hoa máu vạch ra một đường vòng cung hoàn mỹ giữa không trung, đập ầm ầm dưới lòng bàn chân của mọi người.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt tất cả mọi người tập trung vào cái đầu người trên mặt đất.
Đợi sau khi thấy rõ đầu Ruthall rơi vào tảng đá cứng rắn, đầu rơi máu chảy thảm không nỡ nhìn, mọi người ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy một xác chết không đầu đang quỳ rạp xuống dưới lòng bàn chân Triệu Khách.
“Ngươi… Ngươi…”
Một tên giáo chủ nhìn đầu người trên mặt đất, lại nhìn xác chết không đầu bị Triệu Khách giẫm ở dưới chân, hai mắt trợn lên, ngón tay chỉ vào Triệu Khách há hốc mồm, đáng tiếc không thể phun ra một chữ nào đã hôn mê.
“Chân Thần, hắn giết Chân Thần!”
Cuối cùng đã có người lấy lại tinh thần, rít gào lên.
Tất cả mọi người không ngờ, rõ ràng thích khách này đã quy thuận, lại chặt một đao xuống đầu Chân Thần.
“Giết hắn!”
Tròng mắt một tên giáo chủ khác đỏ bừng, nhưng bọn họ còn chưa có hành động gì, một hình bóng xuất hiện sau lưng Triệu Khách, mọi người thấy bóng dáng này, vẻ mặt lập tức trở nên quái dị.
Trong cổ họng như mắc kẹt một cái xương cá, không tự chủ được ngừng thở.
Lại thêm một Ruthall giống như đúc người trước, từ đầu đến cuối trên mặt vẫn là nụ cười mỉm không chút gợn sóng, cất bước đi đến trước người Triệu Khách.
“Sao lại có hai Chân Thần??”
Đáng tiếc, vừa rồi Bart đã bị các chiến sĩ tức giận xé thành mảnh nhỏ trong loạn đấu, hiện tại ngay cả hình dáng cũng không đủ dọn dẹp.
Nhưng Bart chết rồi, chết rất thảm, bị chém thành muôn mảnh cũng không đủ, tất nhiên không cách nào nói đáp án của mình cho đám người.
Trong ánh mắt mọi người đờ đẫn, Triệu Khách nhếch miệng cười một tiếng, Đường hành đao trên tay đâm một đao vào tim Ruthall, một chân đạp Ruthall xuống tòa nhà.
“Ầm!”
Theo một tiếng động nặng nề, xác Ruthall đã ngã đến chia năm xẻ bảy.
Vốn tên giáo chủ kia đã tỉnh lại, sau khi nhìn thấy hình ảnh trước mắt, con mắt đảo một vòng lại ngất xỉu ngã xuống đất.
Nhưng thế này là xong rồi?
Không!
Chỉ thấy Triệu Khách nhếch miệng cười, giơ cái loa to trên tay lên: “Chân Thần cứt chó, Ruthall đã chết từ lâu, Ruthall mà các ngươi nhìn thấy chỉ là một đống rác rưởi nhân tạo.”
Triệu Khách nói xong lời này, căn bản không cho những chiến sĩ phía dưới thời gian suy nghĩ, vì chẳng mấy chốc một tên Ruthall khác đã cất bước đi tới.
Tên Ruthall này xách một cây búa trên tay, nhìn cả đám người phía dưới đã ngây ra như phỗng, trên khuôn mặt kia không diễn tả được là khóc hay cười.
Triệu Khách lấy ra nửa quả dưa hấu từ trong sách tem, dựa nghiêng vào bức tường đổ bên cạnh, nhìn Ruthall trước mặt: “Hãy bắt đầu màn biểu diễn của ngươi.”
Ruthall đờ đẫn gật đầu, giơ rìu chữa cháy màu đen ở trên tay lên, có thể nhận ra bình thường cái búa này được giữ gìn rất tốt, lưỡi búa lóe ra một tia sáng lạnh dưới ánh mặt trời.
Ruthall giơ cái búa lên cao cao, nhìn cả đám người phía dưới trợn mắt há hốc mồm, lại hung hăng đập vào đầu mình.
Phốc!
Cái thìa màu bạc cắm mạnh vào nửa quả dưa hấu, chỉ thấy cái thìa chuyển động, múc một thìa thịt quả thật to từ bên trong.
Một thìa này bị Triệu Khách cho vào trong miệng, thịt quả đè ép tràn ra nước dưa hấu đỏ tươi, trong nháy mắt đã bao trùm vị giác của Triệu Khách.
Ruthall đi tới, đạo cụ biểu diễn của hắn ta là một con dao gọt trái cây.
Tên Ruthall này có vẻ rất nhiệt tình, chậm rãi cởi quần của mình xuống.
Phốc!
Cài thìa cắm vào thịt quả của quả dưa hấu, chỉ thấy nước quả đỏ tươi bắn tung tóe ra theo khe hở khiến Triệu Khách không nhịn được nhíu mày, nhìn xác chết lăn xuống từ mái nhà.
Lúc này, cả đám người phía dưới đều trợn mắt há hốc mồm, dần trở nên sợ hãi.
Đối mặt với hiện thực máu me đầm đìa trước mặt, cho dù tín ngưỡng có kiên định hơn, lúc này trong lòng cũng không tự chủ sinh ra sự ngờ vực vô căn cứ.
Ba người… Không! Phải là hai vị giáo chủ, một người khác đang ngất xỉu.
Cho dù là nô bộc của Chân Thần, được coi là người truyền giáo cho quân đoàn bạo động, lúc nhìn thấy một bộ lại một bộ xác chết, lớp phòng ngự vốn rất kiên cố trong lòng lập tức sinh ra vết rách.
Người thứ năm…
Người thứ sáu…
Triệu Khách đã ăn xong dưa hấu, cũng không xem tiếp nữa, hắn làm ra tổng cộng hai mươi phân thân, đủ để biểu diễn một vở diễn đủ loại kiểu chết cho những tín đồ cuồng nhiệt kia.
Đi xuống mái nhà, Triệu Khách nhìn khoảng đất bị san thành đất bằng trước mặt, cùng cả tòa Thần điện đã hòa thành một thể với rừng cây, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lẽo: “Nàng không thể phụ lòng các ngươi, nhưng ta có thể! Muốn sống tốt thì tự đi liều mạng. Ta sẽ không gánh vác trách nhiệm này cho các ngươi!”
Nếu Clarice còn sống, thế giới này tốt đẹp hơn chút, trở thành một nơi gọi là tịnh thổ, vậy Triệu Khách cũng hy vọng thế giới này trở nên dài lâu hơn.
Nhưng khi những điều này xây dựng trên sự nhường nhịn và hy sinh của Clarice, Triệu Khách không ngại phá hủy thế giới này.