Triệu Khách không am hiểu nói lý, hắn không có tài ăn nói như Ruthall hoặc là Luke.
Nhưng hai mươi cái xác Ruthall đủ để đánh tan tín ngưỡng của bọn họ, dù chỉ là một vết rách yếu ớt, theo thời gian trôi qua vết rách này sẽ hoàn toàn bộc phát.
Lần lượt có phân hồn ở trên người phân thân trở về bản thể của Triệu Khách.
Về phần tình huống bên ngoài như thế nào, rốt cuộc những giáo chủ và chiến sĩ quân đoàn bạo động kia có vẻ mặt như thế nào, đều không quan trọng với hắn.
Thở sâu, Triệu Khách lấy ra Tuyết Cơ Tử từ trong sách tem, theo nhiệt độ không khí xung quanh bắt đầu hạ xuống, ngón tay Triệu Khách nhẹ nhàng lướt dọc theo lưỡi đao.
Dựa theo lời nói của Heo mập, muốn đến vùng đất bỏ đi, nhất định phải đánh vỡ nát tem bản mệnh của mình.
Cách tốt nhất để đánh nát tem bản mệnh của mình, cũng là một đao đâm xuyên qua vị trí tem bản mệnh của mình.
Nhưng đâm một đao kia xuống, chẳng khác nào làm phẫu thuật bao quy đầu, cắt đứt thì không mọc ra nữa.
Nhìn Tuyết Cơ Tử đè ở bụng hắn, Triệu Khách hơi do dự, hắn không phải một thánh nhân, thậm chí hắn cũng không phải một người tốt.
Sâu trong xương cốt của hắn lộ ra sự ích kỷ, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn hèn hạ.
Dùng cách đánh giá của Triệu Khách để nói, gọi hắn là tiểu nhân cũng không đủ.
Nhưng trong lòng người đều có một cái xương sườn mềm, cũng như nam nhân Ngao Liệp kia, xương sườn mềm cũng là vết thương trí mạng của hắn ta.
Xương sườn mềm của hắn là người thân, cũng vì hắn là một đứa cô nhi, không có người thân nào.
Nhưng cũng vì như vậy, mỗi một người thân trong lòng Triệu Khách đều có sức nặng không thể thay thế được.
Lão ca Lôi Khoa cứu hắn ra khỏi viện dưỡng lão, lão đầu tử lại nuôi dưỡng hắn lớn khôn, dạy hắn trù nghệ, sư huynh đệ cùng nhau lớn lên trong sự cạnh tranh trêu đùa.
Những người này đều có tầm quan trọng mà người thường không thể thay thế trong lòng Triệu Khách.
Hai tay nắm lưỡi đao, vẻ mặt Triệu Khách trở nên bối rối, cắn răng một cái.
“Lão đầu tử, có được hay không, tiểu tử ta cũng coi như không làm ngươi thất vọng, xem ý trời đi!”
Theo Triệu Khách dùng sức đâm vào, lưỡi đao đâm xuyên qua bụng còn chưa đến chỗ sâu nhất, nhưng cảm giác lạnh băng thấu xương lập tức theo bụng tràn ra cả người hắn, khiến Triệu Khách không nhịn được lạnh run.
【 Cảnh cáo! Tem bản mệnh của ngươi bị uy hiếp. 】
【 Cảnh cáo! Nếu tem bản mệnh của ngươi bị tổn thương, ngươi sẽ tạm thời mất đi tư cách người đưa thư. 】
【 Cảnh cáo! Một khi tem bản mệnh của ngươi bị tổn thương, ngươi sẽ mất đi tất cả năng lực. 】
【 Cảnh cáo! Một khi tem bản mệnh của ngươi bị tổn thương, ngươi không có cách nào sử dụng sách tem. 】
Cảnh cáo liên tiếp không ngừng truyền ra từ trong sách tem, đồng thời ngay cả Sử linh của hắn cũng bắt đầu nôn nóng không yên.
Trên bìa sách tem, “Thôn” mở hai tay ra để lộ đôi mắt dưới nách, ánh mắt nhìn Triệu Khách phát ra tiếng kêu khẽ bén nhọn.
Dường như nó đang cảm thấy khó hiểu với hành động của Triệu Khách, cũng cảm thấy sợ hãi.
Nhìn ánh mắt đáng thương của tiểu gia hỏa “Thôn” này, Triệu Khách chỉ có thể mỉm cười với nó: “Tiểu gia hỏa, nếu ta có thể khôi phục lại lần nữa, nhất định sẽ làm cho ngươi một bữa tiệc lớn, nhưng bây giờ… Xin lỗi.”
Triệu Khách nói xong, thở sâu, dùng sức đâm lưỡi đao trên tay vào chỗ sâu nhất.
“Cạch!”
Tiếng động giống như tiếng thủy tinh nứt khiến vẻ hồng hào trên mặt Triệu Khách như bị rút sạch trong nháy mắt, khuôn mặt trở nên trắng bệch.
Bên tai vang lên vô số tiếng cảnh cáo, nhưng Triệu Khách đã không nghe được nữa, bên tai vù vù rung động.
Ngay cả ánh mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, mơ hồ thấy sách tem của hắn như bị rỉ sắt ăn mòn, nhanh chóng trở nên u ám, ngay cả “Thôn” trên trang bìa cũng trở nên rỉ nát, dần mất đi màu sắc.
“Xin lỗi!”
Trong lòng Triệu Khách khẽ nói một tiếng xin lỗi với Thôn, đồng thời hô lên: “Trở về!”
“Ầm ầm…”
Hạt mưa to như hạt châu lăn xuống, nện rơi trên mặt đất, theo tiếng sấm đinh tai nhức óc trên đỉnh đầu, một tia sét chiếu rọi bầu trời sáng như ban ngày.
Mượn ánh sét trong nháy mắt này, một bàn tay khét lẹt vỗ mạnh vào tảng đá ở góc tường.
“A!!”
Tiếng gào thét trầm thấp như tiếng vang phát ra từ trong cổ họng, đã không giống tiếng người, càng giống một loại dã thú nào đó bị thương.
Nhưng chẳng mấy chốc tiếng gào thét trầm thấp này đã bị dìm ngập trong cơn mưa rào tầm tã, cũng không gây ra sự chú ý của bất kỳ người nào.
“Ầm!”
Thân thể lại ngã sấp xuống cái bàn đá trong vũng bùn lạnh băng, khuôn mặt máu thịt be bét đã để lại một vệt máu trên bàn đá.
Trên khuôn mặt đã ngũ quan mơ hồ, chỉ có đôi mắt đen trắng rõ ràng kia vẫn nhìn chằm chằm phía trước, một tia sáng lạnh chợt lóe lên ở sâu trong mắt.
Hắn dùng hết sức lực lật người lại, ngửa mặt nằm ở trên bàn đá, mặc cho cơn mưa to trên đỉnh đầu rơi xuống người mình.
Không có tức giận, không có oán hận, chỉ có sự may mắn vì sống sót sau tai nạn.
Cũng như Cơ Vô Tuế đã nói có thể hắn sẽ chết, cuối cùng Triệu Khách đã hiểu rõ nguy hiểm lớn nhất căn bản không phải Ngao Liệp và không gian khủng bố, mà là một người hoàn toàn khác.