Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1579 - Chương 1579 - Hư Vô Gặp Nạn

Chương 1579 - Hư vô gặp nạn
Chương 1579 - Hư vô gặp nạn

Nghĩ đến việc vừa xảy ra trong nháy mắt, trên khuôn mặt đã máu thịt be bét của Triệu Khách không khỏi lộ ra vẻ căng thẳng.

Thì ra, cùng lúc Triệu Khách trở về, theo thân thể dần hư hóa, thoát khỏi không gian khủng bố, hắn đột nhiên cảm thấy ánh sáng xung quanh trở nên mãnh liệt.

Một loại cảm giác quái dị không nói ra được khiến Triệu Khách không tự chủ được ngẩng đầu, nhìn về phía ánh sáng.

Ngay khi Triệu Khách ngẩng đầu, cả người lập tức ngẩn ngơ.

“Đó là cái gì?”

Sâu trong hư vô mờ tối có một đạo huỳnh quang, tuy ánh sáng không mạnh lại có tính xuyên thấu mạnh mẽ, từ sâu trong bóng tối chiếu vào trên người hắn.

Lúc ánh huỳnh quang chiếu vào trên người hắn, Triệu Khách cảm giác thân thể của hắn như bị dừng lại tại chỗ, không cách nào trở về hiện thực, cũng không thể tồn tại trong không gian khủng bố.

Dường như hai thế giới cách một vách tường, còn hắn bị kẹt ở trong vách tường đó, đây là một loại cảm nhận rất kỳ quái.

Thậm chí Triệu Khách có thể thấy tất cả kiến trúc trong không gian khủng bố đều như trở nên trong suốt, hắn thấy được lão Nhị quỳ ở trên mặt đất, ôm Clarice trong vòng tay như đang sám hối điều gì đó.

Đồng thời, Triệu Khách cũng nhìn thấy một bên khác, trong hiện thực toàn nhà cao tầng, ngựa xe như nước, cùng khoang thương gia máy bay mà hắn quen thuộc.

Thời gian trên máy bay như bị ngưng kết lại trong nháy mắt này.

Lão gia tử, đại sư huynh, tiểu sư đệ, cùng một hàng nhân viên y tế đều ngồi trong khoang máy bay, chỉ không thấy hắn đâu.

“Lão đầu tử!” Nhìn lão gia tử nằm trên ghế, Triệu Khách lập tức cau chặt lông mày, không tự chủ được siết chặt nắm đấm.

“Chờ ta! Nhất định phải chờ ta!”

Triệu Khách thở sâu, kiềm chế sự vội vàng xao động trong lòng, ánh mắt nhìn xung quanh.

Triệu Khách nhận ra hốc tường mà hắn bị mắc kẹt là một khu vực màu xám, nhưng điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Dựa theo lời giải thích của Heo mập, Quỷ thị nằm giữa không gian khủng bố và không gian hiện thực.

Nếu dựa theo trình tự làm việc bình thường, sau khi hắn lựa chọn trở về, tất nhiên sẽ quay về hiện thực.

Nhưng sau khi hắn đánh tem bản mệnh vỡ nát, điều này sẽ gây ra một vấn đề rất lúng túng.

Thả ngươi quay về, nhưng ngươi đã đánh mất thân phận người đưa thư.

Nhưng không thả ngươi trở về, ngươi lại đã hoàn thành nhiệm vụ trong không gian khủng bố lần này.

Vì vậy để xoa dịu vấn đề này, thường trong lúc trở về không gian khủng bố sẽ đánh ngươi vào khu vực màu xám Quỷ thị này, lại bị Quỷ thị ném vào vùng đất bỏ đi tự sinh tự diệt.

Nhưng dựa theo lời giải thích của Heo mập, quá trình này chỉ là thoáng qua, sao hắn lại dừng ở đây lâu như vậy?

Ngay lúc trong lòng Triệu Khách thấy hoang mang, liếc mắt qua đã thấy một đoàn bóng đen lắc lư ở sâu trong hư vô, theo bóng đen này cuốn lên khói đục vạn trượng như muốn khuấy đục mảnh hư vô trước mặt thành một khoảng hỗn độn.

Trong lòng Triệu Khách không khỏi sinh ra một dự cảm không tốt.

Trong ấn tượng, Heo mập cũng không nói cho hắn biết, lúc tiến vào vùng đất bỏ đi còn phải trải qua một quá trình này.

Lúc này, chỉ thấy vùng hỗn độn trước mặt bốc lên, điều khiến người ta không tưởng tượng được là một đôi bàn tay lớn màu đen như thò ra từ sâu trong hư vô.

Bàn tay như hai ngọn núi lửa, vô số con mắt vỡ ra từ trong lòng bàn tay, tập trung ánh mắt vào trên người Triệu Khách.

Vô số con mắt in dấu bóng dáng Triệu Khách, khiến sắc mặt Triệu Khách vốn đã trắng bệch lập tức trở nên vàng như nến, thấy lạnh cả người, theo bước chân Triệu Khách lao tới, khiến bắp thịt cả người hắn không tự chủ được căng thẳng.

“Chạy!”

Mặc kệ hai bàn tay to trước mặt có lai lịch gì, suy nghĩ duy nhất trong Triệu Khách là trốn.

Nhưng hắn bị giam cầm trong hư vô, suy nghĩ trong đầu lai không cách nào chuyển thành hành động thực tế.

Huống hồ, tem bản mệnh đã vỡ vụn, ngay cả sách tem cũng không thể sử dụng, tất nhiên không có cách nào triệu hồi ra Đại Hạ đỉnh.

“Ầm ầm…”

Hư vô bắt đầu vặn vẹo, phát ra tiếng ầm vang đinh tai nhức óc.

Hiển nhiên, đôi bàn tay lớn này muốn thật sự đâm xuyên qua hư vô cũng không dễ dàng, dường như giữa hai bên lại cách một tầng giới hạn vô hình.

Nhìn đến đây, trong lòng Triệu Khách đã yên tâm hơn nhiều, tuy không biết giới hạn này có thể chống đỡ bao lâu nhưng cuối cùng đã cho hắn cơ hội thở dốc.

Triệu Khách thử vùng vẫy mấy lần, hai tay dần thích ứng, đưa về phía đũng quần của mình từng chút một.

Cơ Vô Tuế có thể cảm ứng được hắn ở Quỷ thị, vậy có lẽ cũng có thể cảm ứng được hắn ở chỗ này.

“Cạch!”

Nhưng đúng lúc này trong hư vô đột nhiên nứt ra một vệt màu trắng có thể thấy bằng mắt thường, như một tia sáng trắng đột nhiên xuyên qua từ trong hư vô.

Nhìn tia sáng trắng càng ngày càng mạnh, khóe miệng Triệu Khách giật một cái, ngón tay kéo đũng quần ra, cần cổ cứng đờ cúi xuống, nhìn bẹn đùi trong đũng quần của hắn, nói thầm: “Bà nương, ngươi còn không đến, vậy chờ thủ tiết đi.”

Nhưng khi ánh mắt Triệu Khách nhìn về phía dấu ấn mà Cơ Vô Tuế để lại ở bắp đùi của mình, trong lòng Triệu Khách hơi căng thẳng.

Chỉ thấy dấu ấn trên đùi vẫn u ám không ánh sáng, chỉ có một dấu vết nhàn nhạt, thậm chí không nhìn kỹ căn bản không nhìn ra.

Bình Luận (0)
Comment