Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1580 - Chương 1580 - Hư Vô Gặp Nạn (2)

Chương 1580 - Hư vô gặp nạn (2)
Chương 1580 - Hư vô gặp nạn (2)

Điều này khiến trong lòng Triệu Khách thầm kêu không tốt, mơ hồ nhớ lại, Cơ Vô Tuế từng nói hình như dấu vết liên quan đến hắn trong đoạn thời gian này đã bị người ta xóa sạch.

Nàng không cách nào xuyên qua thời gian tìm đến hắn.

Triệu Khách vốn tưởng rời khỏi không gian khủng bố, thời gian sẽ nối liền một lần nữa, Cơ Vô Tuế sẽ dựa vào dấu ấn nhanh chóng tìm đến hắn.

Nhưng hiện tại xem ra là hắn nghĩ sai.

Thật ra, suy nghĩ của Triệu Khách không sai, nhưng có một điều mà Triệu Khách không để ý đến.

Dù sao hắn chỉ mới vào người đưa thư trung cấp, trên một số phương diện kiến thức còn kém xa những kẻ già đời đã lăn lộn quá lâu như Heo mập và kẻ nghiện thuốc.

Nhìn thời gian ờ hai đầu không gian khủng bố và vị diện hiện thực dừng lại, thật ra cũng không khó hiểu, bên trong này căn bản không có khái niệm thời gian.

Triệu Khách muốn để Cơ Vô Tuế tìm đến hắn, nhất định phải tiến vào hiện thực, hoặc là một không gian khủng bố khác.

Khi dấu ấn lại tiếp xúc với thời gian, mới có thể theo tuyến thời gian một lần nữa sinh ra liên hệ với Cơ Vô Tuế.

Nói một cách đơn giản, cũng như bình ắc quy của xe, trong quá trình xe di chuyển sẽ tự động sạc điện cho điện cơ, nhưng nếu lâu ngày không dùng đến, lượng điện trong bình ắc quy sẽ trôi đi hết.

Hoặc là ngươi nghĩ cách khởi động động cơ một lần nữa, hoặc là ngươi nghĩ cách nạp điện cho bình ắc quy.

Đây là một đạo lý rất đơn giản, nhưng hiện tại Triệu Khách đã không quan tâm được nhiều như vậy, vì vết rách trước mặt càng ngày càng sâu.

Hư vô vốn nên hoàn toàn yên tĩnh, nhưng hôm nay lại phát ra từng tiếng vù vù như núi sập đất nứt.

Con mắt trên đôi tay to lớn kia nhìn chằm chằm vào Triệu Khách, như có sự thù địch lớn lao với Triệu Khách.

Ngón tay như từng ngọn núi nhỏ móc vào trong khe trắng, không ngừng lôi kéo làm khe hở to ra.

Một đầu ngón tay theo khe hở đâm vào hư không, kích cỡ mới chỉ rách ra một cái đầu ngón tay, nhưng hiển nhiên muốn tiến thêm một bước đã là chuyện không thể nào.

Dường như từ nơi sâu xa, có thứ gì đó đang ràng buộc chủ nhân của cái bàn tay to này, nhưng chỉ là một đầu ngón tay, lúc này cũng khiến trong lòng Triệu Khách bao phủ một tầng dự đoán tai họa ngập đầu.

Chỉ thấy một con mắt mở thật to trên đầu ngón tay, ánh mắt trống rỗng như một cái lỗ đen sinh ra trong bóng đêm, vô tình nuốt sinh mệnh xung quanh vào trong đó.

“Đáng chết!!”

Triệu Khách bị con mắt này nhìn chằm chằm đến cả người run rẩy, nhưng thân thể bị huỳnh quang bao phủ căn bản không thể động đậy.

Đúng vào lúc này, Triệu Khách đột nhiên cảm giác được điều gì đó, ngẩng phắt đầu lên, theo ánh huỳnh quang nhìn sâu vào trong hư vô.

Trong con mắt mở ra đồng tử phụ, dù không có sách tem, không có năng lực, nhưng lực lượng thuộc về Triệu Khách cũng không biến mất toàn bộ.

Theo ánh huỳnh quang nhìn vào chỗ sâu, Triệu Khách mơ hồ nhìn thấy một chiếc gương trong bóng tối.

Tấm gương vô cùng to lớn, hắn chỉ có thể nhìn thấy đại khái hình dáng tấm gương, dường như tia sáng chiếu vào người hắn cũng được phát ra từ trên tấm gương này.

Nhưng thứ thật sự hấp dẫn ánh mắt của Triệu Khách cũng không phải một tấm gương to lớn, mà dường như có một bóng người mơ hồ đứng dưới mặt gương.

Sở dĩ hắn có thể nhìn thấy cái bóng mơ hồ này, là vì trên tay tên này đang cầm thứ gì đó, một luồng ánh sáng màu trắng chói mắt lấp lóe, chiếu rọi ánh sáng vào chiếc gương to lớn trước mặt.

“Có người muốn giết ta!”

Sắc mặt Triệu Khách lập tức trở nên lạnh lùng, tuy không hiểu được nguyên lý trong đó nhưng hiển nhiên đối phương đang nhắm vào hắn.

“Là ai??”

Trong chốc lát, Triệu Khách suy nghĩ rất nhiều, nhưng không chờ hắn suy nghĩ rõ hơn, một luồng ánh sáng nóng rực đột nhiên từ con mắt trên đầu ngón tay bắn giết về phía Triệu Khách.

Trong chốc lát ánh sáng mạnh đã chiếu sáng toàn bộ hư vô.

Một cột sáng màu đỏ cách Triệu Khách rất xa, nhưng nhiệt độ cao khiến người ta khó mà chịu đựng đã sắp châm lửa Triệu Khách.

Tuyệt vọng!

Cũng giống lần đầu tiên gặp Cơ Vô Tuế vào trước đó, cuối cùng trong lòng một tên cá ướp muối vĩnh viễn không chịu thua như Triệu Khách đã sinh ra tâm trạng tuyệt vọng.

Sự chênh lệch giữa đôi bên hoàn toàn không thể dùng bất kỳ thủ đoạn và mưu lược nào có thể bù đắp.

Nhiệt độ cao rừng rực khiến Triệu Khách như bị nhét vào lò nướng, da thịt như bánh mì bị nướng nóng lập tức bành trướng lên, dưới nhiệt độ cao xé rách cũng bị châm lửa.

Ý thức của Triệu Khách trở nên mơ hồ dưới nhiệt độ cao, nhưng ánh mắt liếc qua, Triệu Khách như thấy một đoàn khói bụi màu đỏ gì đó nhanh chóng tới gần.

“Là Vô Tuế? Không! Hình như không phải…”

Mang theo chút suy nghĩ mông lung này, ý thức của Triệu Khách lập tức rơi vào bóng tối.

Triệu Khách nằm trên bàn đá, bây giờ hắn đang ở đâu?

Triệu Khách miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn bầu trời mờ tối không nhịn được nhíu mày.

Tuy không dám chắc chắn, nhưng ít ra nhìn đống đổ nát rách nát xung quanh lại hơi giống với vùng đất bỏ đi.

Hạt mưa lớn như hạt châu đánh vào trên vết thương của hắn, tuy Triệu Khách rất rõ ràng trạng thái bị bỏng nghiêm trọng còn bị nước mưa xối thế này, chắc chắn sẽ khiến hắn bị nhiễm trùng cấp hai, còn có thể gây ra đủ loại triệu chứng đột ngột sốt cao.

Bình Luận (0)
Comment