Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1581 - Chương 1581 - Xấu Đến Tận Chân Trời

Chương 1581 - Xấu đến tận chân trời
Chương 1581 - Xấu đến tận chân trời

Tùy ý để hạt mưa xối vào người, khí lạnh nhè nhẹ theo nước mưa khiến Triệu Khách cảm thấy mát lạnh, dường như chỉ có làm thế mới khiến cảm giác đốt cháy nóng rực trong thân thể hắn được dập tắt.

“Rốt cuộc đám mây màu đỏ đó là cái gì?”

Theo thân thể máu thịt dần giảm nhiệt độ, suy nghĩ của Triệu Khách cũng bắt đầu sinh động.

Chắc chắn không phải Cơ Vô Tuế, nàng không tìm thấy hắn, chứ đừng nói là cứu hắn.

Nhưng không phải Cơ Vô Tuế…

Trong chốc lát Triệu Khách thật sự không nghĩ ra được rốt cuộc là ai, hắn vô thức vươn tay muốn lấy ra một bình tinh hoa nhân sâm từ trong sách tem.

Nhưng sau khi đưa tay ra không trung, Triệu Khách hơi ngơ ngác, lúc này mới nhớ đến hiện tại hắn không có tư cách triệu hoán sách tem.

“Ha ha, sớm biết vậy đã để tinh hoa nhân sâm ở trên người.”

Nhưng lúc này Triệu Khách đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, đưa tay sờ vào sau thắt lưng của mình, chỉ thấy một thanh đoản đao bị Triệu Khách lục lọi ra từ sau thắt lưng, chính là Tuyết Cơ Tử.

Lại nói, hắn có thể giữ được sự sống lâu như vậy trong nhiệt độ cao, cũng may có thanh Tuyết Cơ Tử này.

Sở dĩ không thể thu nó vào sách tem, cũng là vì khi hắn đâm một đao vào đã mất đi tư cách sử dụng sách tem, chỉ có thể để thanh đao ở thắt lưng.

Cũng may Tuyết Cơ Tử chỉ là bội đao, vẻ ngoài chỉ nhỉnh hơn dao găm một chút mà thôi, nếu đổi lại là thanh Đường hoành đao kia, hắn cũng chỉ có thể xách ở trên tay.

Ánh mắt nhìn chằm chằm thanh Tuyết Cơ Tử này, trong lòng Triệu Khách không khỏi cảm thấy may mắn.

Dường như thanh đao này còn có sức mạnh rất mạnh mẽ vẫn chưa hoàn toàn phát huy ra, lúc hắn bị ánh sáng mạnh nóng rực bao phủ, Tuyết Cơ Tử lại tách ra một luồng hơi lạnh chống cự.

Mặc dù chút chống cự này rất yếu ớt, nhưng cũng tranh thủ rất nhiều thời gian quý giá cho hắn, ít nhất không để hắn bị nướng chín trong khoảnh khắc.

Triệu Khách vừa muốn thu lại thanh đao trên tay, một bóng đen thoáng qua trước mặt Triệu Khách, một tay giành lấy thanh đao trên tay Triệu Khách.

Triệu Khách ngạc nhiên nhưng cũng không phản kháng, mà tùy ý để đối phương cướp Tuyết Cơ Tử trên tay đi.

Hắn biết rõ với trạng thái hiện tại của hắn, muốn cướp lại thanh đao không khác gì tự rước lấy nhục.

“Đao tốt!”

Ánh mắt người tới nhìn thoáng qua thân đao, trong mắt xuất hiện vẻ hài lòng, nghe giọng nói hình như là giọng một nữ nhân.

Triệu Khách híp mắt nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy trong cơn mưa to có một đôi chân trần, mắt cá chân tròn trịa có đường cong xinh đẹp, trên mười móng chân hồng hào sơn màu sắc tươi đẹp.

Váy dài màu trắng bị nước mưa thấm ướt, có thể thấy bắp đùi thon dài muốn che muốn lộ dưới làn váy.

Vì quay lưng về phía hắn nên có thể thấy đường cong màu hồng trên bờ mông tròn trịa.

Váy dài để lộ ra vai trân châu mượt mà trơn nhẵn, làm nổi bật dáng người bay bổng linh lung như móc áo của nàng.

Dáng người yêu kiều này thật sự là cực phẩm chốn nhân gian, nhưng Triệu Khách nhìn chằm chằm cũng chỉ vì tò mò, từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn giữ được sự tỉnh táo.

Cũng không phải hắn có định lực tốt, dù sao đều sắp cháy rồi, dù là Cơ Vô Tuế đứng ở trước mặt hắn, hắn cũng phải đeo biển không giao nộp lương thực.

“Đao tốt như vậy thật sự hiếm thấy, bán không?”

Chỉ thấy, lúc nữ nhân nói lời này cũng xoay người lại, lúc này Triệu Khách mới nhận ra nữ nhân không mặc áo ngực.

Làn váy màu trắng kề sát vào đôi sườn núi kia, hình ảnh này khiến Triệu Khách không tự chủ được nghĩ đến vắt mì vừa được lên men.

Nhưng lúc ánh mắt Triệu Khách nhìn về phía nữ nhân.

“Hít!”

Đôi mắt Triệu Khách đột nhiên trợn to, dù đã bị bỏng nghiêm trọng nhưng Triệu Khách vẫn cắn răng, kiên trì quay đầu sang một bên khác.

“Đao tặng cho ngươi! Mời ngươi đi!”

“Đao? Tặng ta? Ngươi đối xử với ta quá tốt!”

Lúc này giọng nói trong trẻo như hoàng tước lại khiến Triệu Khách tê cả da đầu, cả người nổi da gà.

“Nhưng ta không thể lấy không đao của ngươi, ngươi đi theo ta đi, ta thấy ngươi vừa đến, trên người toàn là vết thương, chỗ ta còn có chút thuốc coi như trả tiền đao của ngươi.”

Lúc nữ nhân nói lời này còn đưa tay kéo Triệu Khách.

Triệu Khách nghe xong, suýt nữa xù lông, hét to: “Đừng… Hít…”

Còn chưa nói hết câu, bàn tay nhỏ bé yếu ớt không xương của nữ nhân kia đã chộp vào cổ tay Triệu Khách nhấc lên thật mạnh, vết thương trên người Triệu Khách lập tức rách ra hơn phân nửa, khiến Triệu Khách trực tiếp run rẩy ngất đi.

Trong lúc hôn mê, ngũ giác nhạy bén của Triệu Khách lờ mờ có thể nghe được không ngừng có người chào hỏi về phía bên này.

Trong nhà cỏ cũ nát, một lão đầu thò đầu ra từ trong nhà, nhìn nữ hài cõng Triệu Khách trong cơn mưa to, thay đổi sắc mặt, nhanh chóng rụt đầu vào trong phòng.

“Ọe!” Sau một tràng tiếng nôn mửa, lão đầu khép hờ đôi mắt thò đầu ra, trên mặt nở nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Y Nữ, trời mưa, nhanh về đi.”

“Được!”

Nghe giọng nói trong trẻo êm tai kia, trên khuôn mặt lão đầu lập tức lộ ra nụ cười, lần này nụ cười chân thành hơn nhiều.

Quay đầu nhìn theo bóng lưng biến mất trong mưa, chẹp miệng: “Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc!”

“Y Nữ, ngươi đã về rồi! Ọe…”

“Chào thím.”

“Có đói bụng không, trong nhà ta có đun… Đun… Không được ta lại muốn nôn.”

Bình Luận (0)
Comment