Lúc này, chỉ thấy cửa phòng nhẹ nhàng đẩy ra một cái khe, một tên chủ quản cẩn thận đến bên tai Mặc Cúc.
Sau khi khẽ nói xong, chỉ thấy Mặc Cúc thay đổi sắc mặt, nhanh chóng ném sổ sách quay người đi thẳng đến tầng cao nhất Hồng Yên quán.
Còn chưa đi vào nhà bếp, chỉ nghe trong nhà bếp vang lên từng tiếng kêu thảm thiết, giọng nói nghe rất quen, hình như là… Giọng của kẻ nghiện thuốc.
Ngay lúc trong lòng Mặc Cúc nghi ngờ, cửa phòng mở ra, chỉ thấy kẻ nghiện thuốc cúi đầu nhanh chóng đi ra, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng đâu.
Thấy thế, Mặc Cúc cẩn thận sửa sang lại quần áo, có thể nhận ra hôm nay tâm trạng Hồng bà bà không tốt.
Nàng cẩn thận quỳ di chuyển vào nhà bếp, còn chưa ngẩng đầu đã thấy một móng tay dài nhỏ đưa ra từ trong nhà bếp, nâng cằm Mặc Cúc lên.
“Xoẹt!”
Một đoàn khói hồng đập vào mặt Mặc Cúc, trong khói hồng bốc lên chỉ thấy một đôi mắt lạnh lùng xuyên qua khói hồng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Mặc Cúc: “Đi, nói cho hiệp hội xem bói biết, nếu trong vòng ba ngày không giải thích rõ ràng với ta, ta sẽ ném hiệp hội xem bói vào vùng đất bỏ đi, vĩnh viễn đừng nghĩ ra ngoài!”
Trong lòng Mặc Cúc đột nhiên lạnh lẽo, nàng biết Hồng bà bà muốn bắt đầu tiến hành xử lý việc Triệu Khách bị đánh lén trong hư vô.
Hành động lợi dụng kẽ hở quy tắc để ra tay với người khác này, tuyệt đối không phải người bình thường có thể nghĩ ra được.
Hồng bà bà đã muốn ra tay, chắc chắn sẽ nhổ tận gốc đối phương.
Cảm giác lạnh lẽo xông lên đầu, Mặc Cúc đã dự cảm được, trong tương lai không lâu sau một trận đại thanh tẩy mà người thường không thấy được sắp diễn ra.
Hôm sau trời vừa sáng, sắc trời còn tờ mờ, Triệu Khách đã mở mắt ra, hoặc là nói hắn căn bản không ngủ.
Từ sau khi Vạn Thọ quan bị hủy, đã rất lâu rồi hắn không ngủ ngon, cho dù quá mệt mỏi cũng chỉ chợp mắt một chút.
Chứ đừng nói đến hiện tại, vừa nghĩ tới lão gia tử, lại thêm hắn đã tiến vào vùng đất bỏ đi, trong lòng Triệu Khách không yên, không nhịn được suy nghĩ lung tung, căn bản không buồn ngủ.
Cảm giác này cứ như tâm trạng của một thiếu niên khi biết ngày mai sẽ cùng bạn gái xuất phát đi du lịch, kích động, chờ mong, càng mang theo một tia ảo tưởng và căng thẳng.
Về phần Y Nữ…
Ánh mắt Triệu Khách nhìn về phía nữ nhân ngồi trên ghế, ôm đầu gục xuống bàn, đây là lần đầu tiên Triệu Khách cẩn thận quan sát nàng.
Không thể không nói, nàng có dáng người nóng bỏng như ma quỷ, ngực nở mông cong, đôi chân dài nhỏ, đi trên đường cũng thuộc về loại cực phẩm tiêu điểm của vạn người.
Cũng chỉ có khuôn mặt hoàn toàn không hài hòa kia đủ để dập tắt suy nghĩ xấu của bất kỳ nam nhân nào.
Cái gì? Tắt đèn cũng thế?
Ha ha! Lời này không sai, hơn nữa giọng của nữ nhân này như tiếng thiên nhiên, tuyệt đối để gà của ngươi được thoải mái.
Nhưng Triệu Khách đảm bảo, chờ đến sáng ngươi lại thấy khuôn mặt kia, nghĩ đến hình ảnh tối hôm qua, có thể kích thích ra bóng ma tâm lý của ngươi.
Nói một cách đơn giản, khuôn mặt của Y Nữ thật sự đã dùng thực lực nghiệm chứng câu nói đùa này.
“Ngươi có thể là thiên sứ do trời cao phái tới, chỉ có điều sau khi rơi xuống đã làm hỏng mặt trước.”
Dường như phát hiện Triệu Khách đã tỉnh, Y Nữ xoa mắt.
Thấy thế, Triệu Khách vội vàng dời mắt sang chỗ khác.
“Dậy rồi à, ta đi làm ít đồ ăn, ăn xong chúng ta sẽ đi ra ngoài, xem có thể tìm được nữ đầu bếp mà ngươi nói đến không.”
Y Nữ nói xong cũng mặc kệ Triệu Khách, tự đi vào nhà bếp bắt đầu bận rộn.
Thật ra trong lòng nàng căn bản không ôm ấp bất kỳ ảo tưởng gì với nữ đầu bếp trong miệng Triệu Khách.
Cái gọi là vùng đất bỏ đi, không bằng nói chỉ là một chiếc lồng hơi lớn mà thôi, sao nàng lại không biết có người gọi là nữ đầu bếp, nhưng có một số việc vẫn cần đối phương tự đi tìm đáp án mới được.
Nấu một nồi cháo khoai đen đơn giản, Triệu Khách phù phù phù ăn được hai bát, mặc dù không phải lần đầu tiên ăn nhưng loại hương vị đặc biệt này vẫn khiến Triệu Khách rất thèm ăn.
Đi ra cửa phòng, Triệu Khách hoạt động gân cốt, hiệu quả của cháo khoai đen không tệ, dựa vào nhiệt lượng của cháo khoai đen, thiên phú của nhân cách Tham ăn đã khiến hắn có tốc độ khôi phục cực nhanh.
Da thịt khét lẹt trên mặt hắn đã mọc ra một lần nữa, trên cơ bản nội thương trong cơ thể đã khôi phục lại.
Nhưng vì mới mọc ra thịt mềm, khiến khuôn mặt Triệu Khách trông giống mọc ra một loại da thịt tật bệnh nào đó, chỗ đỏ chỗ đen.
Sau khi hai người ăn xong, Triệu Khách theo Y Nữ đi ra ngoài.
Triệu Khách đi ở phía trước, vậy hắn sẽ thả lỏng hơn rất nhiều, nếu không trong lòng Triệu Khách luôn không nhịn được thấy lo lắng, liệu Y Nữ đi ở phía trước có đột nhiên quay đầu lại, thoải mái mỉm cười với hắn hay không.
“A, Ma Tử ca, ngươi đi ra ngoài sớm vậy sao.”
Vừa đóng cửa lại, đôi mắt Y Nữ sáng ngời, chỉ thấy một hán tử trung niên cũng đi ra từ trong sân nhà sát vách.
Đầu tiên hán tử khẽ giật mình, dường như không dự đoán được mình đã đi ra ngoài sớm như vậy còn bắt gặp nàng, sau khi ngây người một lúc ngắn ngủi ánh mắt nhanh chóng chuyển sang một bên khác.