“Thật sự muốn xem tên này sẽ trưởng thành đến trình độ nào.”
Vừa nghĩ tới khuôn mặt non nớt trước đó, ánh mắt cứng cỏi bất khuất, tràn đầy sự tốt bụng và tinh thần trọng nghĩa khiến hắn cảm thấy buồn chán.
Triệu Khách không nhịn được thè ra đầu lưỡi, híp mắt lại, trong mắt không khỏi sinh ra mấy phần mong đợi.
“Thật chờ mong lần sau được gặp mặt ngươi!”
Một đoàn người kẻ nghiện thuốc đơn giản khôi phục một chút, trong đội ngũ có cao thủ am hiểu hệ chữa trị.
Nhưng năng lực khá tạp, đã biết Thánh quang thuật cũng biết Trì dũ thuật hệ tự nhiên, tuy năng lực không thành hệ thống nhưng là người đưa thư phụ trợ chuyên nghiệp hiếm thấy.
Kẻ nghiện thuốc rót hết một bình thuốc khôi phục vào trong miệng.
Hắn ta cũng rất thảm, vì không cẩn thận để lộ ra nô ấn trên người mình, lại bị một đám người đưa thư giết đỏ cả mắt vây công.
Nếu không phải hắn ta khá xảo quyệt, phát hiện điều không thích hợp lập tức dẫn người chạy vào vùng đất bỏ đi.
Nhưng dù kẻ nghiện thuốc có thực lực không tầm thường, lại kịp thời phát hiện, đối mặt với hai đoàn đội người đưa thư trung cấp vây giết, hắn ta cũng suýt thì mất nửa cái mạng.
Sau khi bọn họ nghỉ ngơi một lúc, kẻ nghiện thuốc để một người âm thầm đi ra ngoài, hỏi thăm tình hình bên ngoài một chút.
“Không cần đi, có lẽ cơn bão này không giải quyết được trong chốc lát.” Sau khi Triệu Khách ngồi xuống sau lưng kẻ nghiện thuốc, vỗ vai kẻ nghiện thuốc.
Lấy một tẩu thuốc bạch ngọc khác của hắn ta, ngón tay vo một túm thuốc lá sợi, hút một hơi thật sâu.
“Ngươi có tin không, đập phá tiệm thuốc chỉ là sự bắt đầu của trận bạo động này.”
Kẻ nghiện thuốc quay sang, ngẩng đầu nhìn nhìn Triệu Khách ngồi sau lưng mình: “Ý gì? Sao bọn họ lại không kết thúc?”
Có lẽ vì đã bị Hồng bà bà đánh lên nô ấn, trong tiềm thức kẻ nghiện thuốc đã coi Quỷ thị là một bộ phận của hắn ta, sau khi nghe Triệu Khách nói vậy trong lòng lại thấy hơi khó chịu.
Triệu Khách cũng không tranh cãi với kẻ nghiện thuốc, híp mắt lại, mặc cho kẻ nghiện thuốc sai người đi ra ngoài tìm hiểu.
Nghĩ đến người gây ra chuyện này, trong lòng Triệu Khách cười lạnh: “Tiểu tử này vẫn ngu như trước đây!”
Có lẽ trong mắt đám người kẻ nghiện thuốc, Tề Lượng khí phách không tầm thường nhưng suy nghĩ của Triệu Khách khác với bọn họ.
Về phần suy nghĩ của hắn có đúng hay không, chờ chút nữa sẽ có kết quả.
Hắn là một trong những thủ phạm, lúc này ở lại đây bình tĩnh buông cần, rảnh rỗi nhìn long hổ đấu, khỏi phải nói cũng có cảm giác khác biệt.
Nghĩ đến đây, Triệu Khách không nhịn được hút hai hơi thuốc, yên tĩnh ngồi chờ ở bên cạnh.
Tuy đoàn người kẻ nghiện thuốc là nô bộc trong Quỷ thị, nhưng bọn họ là nô bộc của Hồng Yên quán, tất nhiên những nô bộc trong tiệm thuốc không thể nào so sánh được.
Tất nhiên trong đó cũng có cao thủ am hiểu ẩn nấp, một nam nhân dáng người gầy gò, biệt danh Quỷ Trung Ảnh.
Hắn ta che giấu bóng dáng, nhanh chóng đi xuyên qua cánh cửa lớn rỉ sắt, trốn vào trong Quỷ thị.
Qua khoảng thời gian đốt một nén hương, chỉ thấy tên này mặt đầy máu chạy về từ bên ngoài.
“Sao thế?”
Thấy mặt hắn ta đầy máu tươi, trên người lại có thêm mấy vết thương, kẻ nghiện thuốc không nhịn được nhíu mày vặn hỏi.
Nhưng Quỷ Trung Ảnh cũng không để ý đến lời hỏi thăm của kẻ nghiện thuốc, mà tự uống hết một bình thuốc khôi phục, đồng thời để đồng bạn lập tức gia trì Thánh quang thuật cho mình.
Theo một luồng chú khí đen nhánh bị Thánh quang thuật khu trục ra ngoài, chỉ thấy sắc mặt biến thành màu đen của Quỷ Trung Ảnh lập tức chuyển biến tốt hơn nhiều.
Hắn ta mở to mắt, ánh mắt hoảng sợ không yên nhìn xung quanh, khàn giọng nói: “Những người này đều điên rồi.”
Thì ra, lúc này trong Quỷ thị đúng như dự đoán của Triệu Khách, đã hoàn toàn rối tinh rối mù, cả đám người đưa thư bạo động kia đã giết đến phát điên.
Hiện tại không chỉ những tiệm thuốc có liên quan, ngay cả cửa hàng ăn uống, hàng hóa hiếm thấy, cửa hàng đạo cụ đều bị đập phá.
Thậm chí ác liệt hơn là có người bắt đầu ra tay, giết chết những người đưa thư khác.
Phải biết rằng, trong sự trừng phạt của Quỷ thị, một khi bị người đưa thư khác đánh giết, có thể rút thêm một con tem từ trên người đối phương.
Cơ hội ngàn năm một thuở thế này, khó tránh khỏi có người bắt đầu dao động.
“Ta tận mắt thấy một người đưa thư vừa từ bên ngoài tiến vào Quỷ thị, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị người ta dùng một cây thiết thương đâm xuyên tim, mẹ nó những người này đều đáng chết.”
Quỷ Trung Ảnh kể lại hình ảnh mà mình thấy bên ngoài, không nhịn được mắng chửi.
Triệu Khách đứng bên cạnh nghe được kết quả đúng như hắn đã dự đoán, khóe miệng hơi nhếch lên mỉm cười nhưng lại nhanh chóng che giấu nụ cười.
Thật ra cũng không khó đoán được sự phát triển của chuyện này, một khi những người đưa thư giết đỏ cả mắt, đâu còn để ý ai vô tội? Ai là thủ phạm?
Trước đó có quy tắc trói buộc những con sói hoang này, để bọn họ quy củ hành động theo quy tắc Quỷ thị.
Nhưng có người thẳng thắn chém đứt tất cả dây thừng, tính sói sẽ bộc phát ra, tuyệt đối không chỉ dừng lại ở việc đập phá một số tiệm thuốc, giết mấy người là xong việc.
Nhớ lại ở trong hiện thực, kết quả của vụ biểu tình chống hàng Nhật cũng tương tự với tình huống này.