Trong này có mấy người thật sự yêu nước?
Chỉ là khoác lớp ngụy trang yêu nước đi đập phá khắp nơi, nhân cơ hội đục nước béo cò.
Thậm chí chỉ vì đối phương lái xe Nissan, đã dùng khóa chữ U đánh người ta bị bại não.
Có người vặn hỏi một câu, bọn họ lại đánh người ta gãy xương.
Cái gì? Ngươi muốn nói bên trong thật sự có người yêu nước, chỉ có một số ít con sâu làm rầu nồi canh?
Không sai, đúng là có những người này, cũng như Tề Lượng của lúc này.
Cho nên Triệu Khách mới nói Tề Lượng ngu, cái gọi là yêu nước chỉ là đồng lõa của những con sâu làm rầu nồi canh này mà thôi.
Tăng thêm can đảm cho bọn họ, cung cấp lý do pháp không trách chúng cho bọn họ, khiến những con sâu làm rầu nồi canh này có thể quát tháo, thậm chí dần tham gia với những con sâu làm rầu nồi canh này.
Đoán chừng, lúc này Tề Lượng cũng không ngờ mọi việc sẽ phát triển theo hướng này.
Vừa nghĩ tới Tề Lượng, nụ cười trong mắt Triệu Khách càng đậm hơn.
Đối với tên Tề Lượng này, hắn ta càng khó chịu, Triệu Khách càng cảm thấy vui vẻ.
Tra tấn thân thể của hắn ta không có chút thú vị này, Triệu Khách thích nhìn thấy hắn ta chịu đau khổ trên mặt tinh thần.
Trong lòng không khỏi cười trộm, thầm nghĩ, “Không phải ngươi luôn tốt bụng, luôn thích làm người tốt như vậy à? Chắc chắn bây giờ trong lòng thấy rất khó chịu đi.”
Điều duy nhất khiến Triệu Khách thấy không vui, là lúc này hắn bị nhốt trong lồng giam vùng đất bỏ đi này.
Nếu không hắn thật sự muốn đi ra ngoài nhìn khuôn mặt của Tề Lượng.
Ừ, chắc chắn vẻ mặt rất đặc sắc, thật đáng tiếc.
…
“Dừng tay!”
Một đạo thánh quang nở rộ trên đầu đường Quỷ thị, theo sau đó là một chiếc Thập tự giá phá không rơi xuống, đập ầm ầm trên mặt đất.
Trong chốc lát phát ra một tiếng ầm vang, hai bóng dáng màu đen một trước một sau lui ra ngoài phạm vi thánh quang.
Bọn họ liếc nhìn Tề Lượng đang lao tới, cười lạnh, không định lằng nhằng với hắn ta, đều xoay người rời đi.
Đây là cơ hội trời cho, đương nhiên bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội giết hại cướp bóc thật tốt này.
Thấy đối phương chạy trốn, Tề Lượng lại không có cách nào đuổi theo, vì có quá nhiều người như vậy, đuổi theo cũng không có ý nghĩa, chỉ có thể siết chặt nắm đấm, mắng: “Đáng chết!”
Lúc nói lời này, Tề Lượng bước nhanh đến một cửa hàng.
Cửa hàng này chỉ là một cửa hàng nhỏ bán rượu thuốc đặc biệt ở Quỷ thị, vì rượu thuốc có tác dụng rất tốt nên người đưa thư hệ cận chiến đều sẽ mua một ít.
Mặc dù là rượu thuốc hoàn toàn không giống với tiệm thuốc, nhưng lúc này cũng được coi là một trong những mục tiêu cướp sạch.
Lúc Tề Lượng đi vào cửa hàng xem xét, quản sự cửa hàng đã bị đánh hấp hối.
Trong cửa hàng cũng biến thành một đống hỗn loạn, những thương phẩm quý giá có thể thu vào sách tem đều bị cướp sạch sẽ, không thể mang đi thì dứt khoát phá hủy.
Tiểu nhị trong cửa hàng đều bị một đao chém đầu, nếu không phải quản sự nắm giữ quyền quản lý điểm bưu điện của cửa hàng, e rằng cũng không tránh được việc bị một đao chặt đầu.
Tề Lượng đi lên trước, cẩn thận đặt tay lên vết thương của quản sự, trong lòng khẽ động, “Thánh quang!”
Trong lúc nhất thời ánh sáng màu vàng bao phủ lên vết thương của quản sự, trong chốc lát vết thương đã khép lại.
Tuy vết thương đã khôi phục nhưng sắc mặt quản sự trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn nhìn cửa hàng bừa bộn này, trong lòng như bị xé rách.
Lại nhìn xác của tiểu nhị trong cửa hàng, trong lòng thấy vô cùng buồn đau, mặc dù là tiểu nhị nhưng hai người sớm chiều ở chung nhiều năm như vậy, cũng sẽ có tình cảm.
Lần này, hắn ta tổn thất nhiều như vậy, ngay cả tiểu nhị đã từng ở cạnh mình cũng không còn nữa, chắc chắn khiến trong lòng quản sự tối tăm, đôi mắt nhìn chằm chằm bên ngoài có khói đen bốc lên, trong miệng phát ra tiếng gầm tan nát cõi lòng: “Một đám súc sinh!”
“Một đám súc sinh!”
Bốn chữ này khiến da mặt Tề Lượng nóng bỏng, mặc dù biết quản sự không mắng mình, nhưng rất hiển nhiên mọi chuyển phát triển thành dáng vẻ này, hắn ta cũng không thoát khỏi liên quan.
Là hắn ta dẫn đầu ra tay, kết quả khiến tình hình không chịu khống chế bành trướng.
Nhìn xác chết tiểu nhị nằm trên mặt đất, Tề Lượng không biết nên an ủi quản sự như thế nào, bối rối nửa ngày, cuối cùng bất đắc dĩ nhẹ vỗ vai quản sự: “Nghỉ ngơi một chút, đóng cửa lại, chờ tránh né qua lần này sẽ tốt.”
Tề Lượng thở dài đứng dậy, từng bước một đi ra ngoài cửa.
“Tề Lượng!”
Ngay lúc này, Trương Hải Căn dẫn theo mấy đồng đội của Tề Lượng nhanh chóng chạy tới, vừa đi vừa mắng: “Đám cẩu tạp chủng này, ngay cả ta cũng muốn cướp, cũng may có người nhận ra chúng ta là đồng đội của Tề Lượng, nếu không bây giờ đã treo.”
Không thể không nói, Tề Lượng là người dẫn đầu chuyện này, địa vị dần tăng lên trong đông đảo người đưa thư, thậm chí có người gọi Tề Lượng là đại ca dẫn đầu.
“Ngươi chính là Tề Lượng!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng khiến Tề Lượng không nhịn được nhướn mày, quay đầu nhìn lại, trong lòng Tề Lượng giật mình.
Trong đôi mắt lạnh lùng kia mang theo sự thù hận dày đặc, như một thanh đao nhọn đâm sâu vào tim Tề Lượng.
Vị quản sự vừa được mình cứu lại gắng gượng đứng lên, nhìn vị ân nhân cứu mạng ở trước mặt.