Trên khuôn mặt tái nhợt kia nở nụ cười thê lương, là cười cũng là khóc, là giận càng là hận.
“Tốt tốt tốt.” Quản sự liên tục nói ba chữ tốt, đột nhiên nắm lấy mảnh sứ vỡ vụn ở trong tay.
“Đừng!”
Tề Lượng phát hiện điều không ổn, đưa tay muốn ngăn cản lại bị quản sự nhân cơ hội đá văng, quản sự đâm thật mạnh mảnh sứ lạnh băng vào cổ họng của mình.
Trong chốc lát máu tươi trào ra theo cổ họng, đôi mắt quản sự nhìn chằm chằm vào Tề Lượng, bàn tay dính đầy máu tươi túm lấy quần áo của Tề Lượng, gắng gượng dùng một hơi cuối cùng mắng: “Súc… Sinh!”
Trương Hải Căn thấy thế bước nhanh tới, nhìn quản sự đã tự sát, vẻ mặt trở nên kỳ quái.
“Mả mẹ nó, bệnh thần kinh à!” Nói xong, ánh mắt nhìn về phía Tề Lượng: “Tiểu Lượng, ngươi đừng cứu loại người như thế này, đầu óc có…”
“Im miệng!”
Trương Hải Căn ngạc nhiên, không nghe rõ Tề Lượng đang nói cái gì: “Cái gì?”
Chỉ thấy Tề Lượng đưa tay đẩy tay Trương Hải Căn ra, ánh mắt nhìn xác chết quản sự nằm trên mặt đất, hắn ta biết rõ vì sao đối phương lại tự sát.
Hắn ta tình nguyện chết đi cũng không muốn chịu chút ân huệ nào của mình.
Đây là căm hận đến mức nào?
Trong chốc lát, Tề Lượng nhìn hai tay của mình, lần đầu tiên trong đôi mắt sáng ngời có thần cũng đầy vẻ kiên cường lại xuất hiện vẻ mê mang.
“Ầm!!”
Một tiếng vang nặng nề, cửa lớn cửa hàng đóng chặt bị thô bạo đẩy ra, chỉ là cánh cửa kim loại dày ba ngón tay, sao có thể chống đỡ được những người đưa thư như sói như hổ này.
Nam nhân cầm đầu đeo bịt mắt trên mắt trái, thật ra rất nhiều người nhận ra hắn ta, tên là Hoành Hổ!
Tên này cũng được coi là ác bá nổi danh, đã làm không ít việc đâm dao sau lưng trong không gian khủng bố.
Hoành Hổ cất bước đi tới, hơn mười người đưa thư giết đến đỏ cả mắt đi theo sau lưng, trong số bọn họ không thiếu người nghe được tin tức, sau đó vội vã chạy đến.
Khác với những người đưa thư hạ cấp kia, bọn họ đều là cao thủ trong số người đưa thư trung cấp, thậm chí có vài người đã có chút danh tiếng.
Đối với Quỷ thị, đây là một trận tai nạn, đầu tiên bị vạch trần sự kiện Bánh bao hoàng kim dược, sau đó là xuất hiện bạo động, bạo động cũng biến thành bạo loạn.
Nhưng đối với những người này lại là một cơ hội trời cho, một trận cướp bóc đủ để dành lấy tài phú khiến bọn họ vất vả thật lâu.
Điều này không phải khoa trương, cũng không liên quan đến tố chất cao hay thấp, nếu ngươi không cướp, người khác sẽ cướp.
Xông về phía trước có thể phát tài làm giàu, thậm chí trực tiếp phất lên, hơn nữa việc này ồn ào như vậy, nếu bị phạt thì mọi người cũng chịu phạt, sợ cái gì.
Kẻ cầm đầu là những dược thương vô lương tâm kia, mọi người chỉ cần thống nhất quan điểm là được.
Hơn nữa, cho dù có xử phạt, đừng quên câu súng bắn chim đầu đàn, còn có một đại ca dẫn đầu ở đây, hắn ta sẽ phải gánh vác phần trách nhiệm này.
Ngay lúc cả đám người xông vào cửa hàng.
“Ôi chao, các vị đại ca đại tỷ làm gì vậy, các ngươi muốn giết dược thương, sao lại tự tiện xông vào Huân Hương các của ta.”
Một giọng nói kiều mị đến tận xương đột nhiên vang lên, giọng nói như mang theo một loại tính xuyên thấu nào đó, cứ như vuốt mèo khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một nữ nhân mặc váy ngắn, bắt chéo hai chân ngồi trên bảng gỗ tầng hai, từ trên cao nhìn xuống.
Một đôi chân tinh tế trắng nõn, trên bàn chân ngọc như liên hoa tô sơn màu đỏ chói, vô tình hay cố ý vung vẩy ở giữa không trung, không khỏi làm người ta mơ màng.
Lúc nhìn đến khuôn mặt nữ nhân, lại càng khiến đôi mắt người ta sáng ngời, không thể nói rất đẹp, nhưng từ sâu trong xương cốt lại tản ra sự lẳng lơ.
Thỉnh thoảng có thể thấy đầu lưỡi đỏ tươi khéo léo giữa răng ngọc môi đỏ.
Không nhắc đến điều khác, chỉ với vẻ lẳng lơ này cũng khiến đám người Hoành Hổ hận không thể xông lên, hung hăng cho nàng mấy gậy, nện nàng không khép chân được.
Nhưng sau đó lại nghe một người đưa thư như gặp quỷ, nhìn nữ nhân trên đỉnh đầu hô lên: “Lộ Hạo!”
“Lộ Hạo?”
Đám người ngạc nhiên, trong chốc lát chút ngứa ngáy trong lòng đã tan thành mây khói.
Trước đó không lâu từng nghe nói có một người đưa thư lấy tốc độ không thể tưởng tượng, nhanh chóng một bước lên trời, thực lực đột nhiên tăng mạnh trong đám người đưa thư trung cấp, hơn nữa còn là người đưa thư hệ linh hồn hiếm thấy.
Đã bao nhiêu năm không xuất hiện người đưa thư như vậy.
Đương nhiên, trong lòng mọi người thấy ngạc nhiên vì sao thực lực của tên này tiến bộ nhanh chóng như thế, cũng để lại rất nhiều tiếng xấu trong đám người đưa thư trung cấp.
Ví dụ như… Lão đại nữ trang.
Con hàng này rõ ràng là nam nhân, lại khẩu vị nặng không kiêng nam nữ.
“Đệt! Xúi quẩy! Đi đi đi, đến nhà tiếp theo.”
Hoành Hổ nghe tên Lộ Hạo, trong lòng không nhịn được mắng to một tiếng, dẫn đám người muốn đi.
Nghĩ đến vừa rồi mình lại muốn dùng gậy nện hắn ta, lại cảm thấy trong dạ dày cuộn trào, buồn nôn muốn hỏng.
Nếu không phải kiêng dè sự quỷ dị của người đưa thư hệ linh hồn, hắn ta cũng muốn đi lên, một quyền đánh nổ đầu tên nhân yêu này.
Nhưng vừa quay người lại, Hoành Hổ đột nhiên cảm giác sau lưng nặng nề, một luồng khí nóng phả vào bên tai hắn ta.