“Các ca ca đã tới Huân Hương các của ta, vừa hay quan tâm việc buôn bán của ta cũng được.”
Trong lúc nói chuyện lại cảm thấy vành tai nóng lên, đầu lưỡi đỏ tươi liếm dọc theo vành tai của mình, như một con rắn nhỏ chui vào trong lỗ tai của mình.
Một cảm giác như điện giật khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại một trận.
“Cút ngay!” Hoành Hổ hú lên quái dị, vô thức muốn một quyền đánh bay người trên lưng ra ngoài.
Ngay lúc này, hắn ta đột nhiên phát hiện mình không thể động đậy, chẳng những thân thể không thể động đậy, còn không thể kích hoạt năng lực của mình.
Từ trước đã nghe nói, năng lực của người đưa thư hệ linh hồn đặc biệt quỷ dị, nhưng chưa bao nghĩ đến thực lực của Lộ Hạo đã đạt đến trình độ này.
Trong chốc lát, Hoành Hổ đưa mắt nhìn về phía những người khác, hy vọng bọn họ có thể phát hiện điều không thích hợp của mình, giúp đỡ mình một chút.
Nhưng lúc ánh mắt của hắn ta nhìn về phía những người còn lại, lúc này mới phát hiện không chỉ hắn ta không thể động đậy, ngay cả những người đi theo hắn ta cũng cúi đầu đứng ở nơi đó.
Có thể thấy vẻ mặt của đám người này vô cùng kỳ quái, có kháng cự, có giãy giụa nhưng cũng không thiếu người tỏ ra hưởng thụ.
Cũng đúng vào lúc này, cả người Hoành Hổ cứng đờ, có thể cảm giác được một đôi tay lành lạnh đang theo lồng ngực sờ xuống dưới.
Đôi tay kia rất mềm mại như lông ngỗng đặt ở trong tủ lạnh bị đông lạnh, khẽ vuốt qua da thịt của hắn ta.
Một mùi bơ nhàn nhạt phun vào xoang mũi, cảm giác va chạm lạnh băng mềm mại khiến Hoành Hổ không nhịn được trợn tròn con mắt, hai tay siết chặt thành nắm đấm, gân xanh bên trên kéo căng như là con giun, khớp xương vang lên lạch cạch.
Mồ hôi trên trán Hoành Hổ dần lăn xuống, lúc này không biết có một đôi tay nhỏ mềm mại duỗi ra từ nói nào, ôm lấy hông hắn ta.
Một thiếu nữ áp sát vào mình, đi vòng qua từ sau lưng mình.
Dáng người yêu kiều linh lung, khuôn mặt không kém hơn cô nương Hồng Yên quán là bao.
Nhưng không biết vì sao Hoành Hổ luôn cảm thấy không đúng, cảm giác trên người như bị bôi một tầng dầu trơn, đặc biệt dính dấp trơn trượt.
Lúc này, thiếu nữ trong ngực dần ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt ngượng ngùng lộ ra một vòng hồng đào, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Trong ánh mắt nhìn chằm chằm của Hoành Hổ, môi đỏ mở ra, mỉm cười quyến rũ với Hoành Hổ.
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của nữ nhân trước mặt, tuy trong lòng Hoành Hổ rất kháng cự nhưng thân thể vẫn rất thành thật.
Đợi đến khi Hoành Hổ cúi đầu xuống muốn nhìn cẩn thận, đồng tử đột nhiên co rụt lại, cảm giác lạnh cả người xông lên đầu.
Chỉ thấy một con rắn độc màu đen nhúc nhích bò ra theo miệng nữ nhân, cái đầu ba sừng đen kịt phun ra nuốt vào lưỡi rắn đỏ tươi, cũng đang nở nụ cười xảo quyệt đầy nhân tính với Hoành Hổ.
“Là ngươi!”
Nhìn vẻ mặt vui cười của rắn độc, Hoành Hổ không khỏi nhận ra, khuôn mặt này là tên tiểu nhị vừa bị hắn ta giết chết trước đây không lâu.
Trên mặt hắn ta luôn nở nụ cười dối trá khiến mình buồn nôn, nhưng vì sao nụ cười đó lại xuất hiện ở đây?
Gần như sự nghi ngờ chỉ thoáng qua trong đầu Hoành Hổ, không đợi hắn ta hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Hít!”
Con rắn độc đột nhiên cắn một cái vào cổ họng Hoành Hổ.
“Phốc!”
Móng tay dài nhỏ nhanh như tia chớp mở ra cổ họng Hoành Hổ, nhìn Hoành Hổ đã biến thành xác chết ngã ra trên mặt đất.
Trên mặt Lộ Hạo không khỏi xuất hiện vẻ phiền chán, lấy ra một cái khăn vuông màu hồng từ trong ngực, cẩn thận lau sạch móng tay dính máu của mình.
“Lại là một đám rác rưởi, chạy trốn mấy người, nhưng còn lại cũng không tính ít.”
Nhìn xác chết ngã trên mặt đất trước mặt, trong mắt Lộ Hạo không khỏi lộ ra vẻ hài lòng, đây cũng là một cơ hội trời cho với đám người Hoành Hổ này, có thể để bọn họ nhanh chóng phát tài.
Nhưng bọn họ ngàn vạn lần không nên xuất hiện trước mặt Lộ Hạo, những tên đồ tể này vừa liếm máu trên lưỡi đao, trên lưng gánh nhiều oán khí như vậy, còn chạy đến trước mặt người đưa thư hệ linh hồn như Lộ Hạo.
Lộ Hạo chỉ cần dùng năng lực linh hồn dẫn dắt một chút, có thể dẫn nổ oán khí trên người những người này, oán khí bộc phát khiến linh hồn của bọn họ lập tức bị trọng thương.
Sự quỷ dị của hệ linh hồn thật sự khiến người ta khó lòng đề phòng.
Cộng thêm những người này tạm thời tổ đội với Hoành Hổ, không hề ăn ý với nhau, cho dù phát hiện tình huống không đúng có thể thoát thân, lựa chọn đầu tiên không phải cứu người mà là chạy trốn giữ mạng.
Đây thật sự là buồn ngủ có người đưa gối đầu, tuy có mấy người trốn mất nhưng vì quy tắc trừng phạt của Quỷ thị, Lộ Hạo có thể rút ra hai con tem trong sách tem của mỗi người, cũng coi như một món thu nhập không nhỏ.
Nay lúc Lộ Hạo đắc ý, cẩn thận lựa chọn rút ra con tem từ trong sách tem của những người này, một mùi thơm kỳ lạ không biết truyền đến từ chỗ nào.
“A? Mùi thơm này…”
Trong chốc lát, trong đầu Lộ Hạo không khỏi thoáng qua hình ảnh các món ăn ngon, nhưng theo mùi thơm món ngon trong trí nhớ dần nồng nàn, một bát canh thịt khô màu vàng nhạt xuất hiện sâu trong đầu Lộ Hạo.