Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1600 - Chương 1600 - Lão Thái Bà Rất Xấu!

Chương 1600 - Lão thái bà rất xấu!
Chương 1600 - Lão thái bà rất xấu!

“Đúng vậy, chính là hương vị như vậy, ta nhớ ra hương vị của nữ hài kia, còn có ánh mắt hoảng sợ của nàng trước khi chết.”

Nghĩ đến cảm giác giống hệt ở trong cổ họng, Huyết Đồ lại lấy ra con dao găm từ trong sách tem.

Hắn ta cắt da đầu của mình xuống, trong chốc lát mùi máu tươi tràn ra khiến khuôn mặt Huyết Đồ bị nhuộm thành người máu, nhưng Huyết Đồ lại không hề hay biết việc này.

Mọi người thấy Huyết Đồ nhẹ nhàng nhấc xương đỉnh đầu lên, không nhịn được cảm thấy tê cả da đầu.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lấy ra một miếng gân thịt từ bên trong, cho một miếng vào trong miệng, thưởng thức say sưa ngon lành.

Một miếng vào cổ họng không khỏi khiến Huyết Đồ nhắm mắt lại, thở sâu: “Không sai, chính là hương vị này.”

Huyết Đồ là ai, là năng lực giả tứ giai lừng lẫy trong đám người đưa thư trung cấp.

Trong những thế lực mới lên, gần đây mọi người thường thảo luận về Liệp Cẩu đoàn, đoàn trưởng Ngao Liệp được mọi người nhất trí coi trọng, kết quả bị Huyết Đồ dùng một quyền đánh nội thương.

Về phần Tề Lượng, tuy danh tiếng tăng vọt, được gọi là đại ca dẫn đầu nhưng cũng chỉ vừa bước vào người đưa thư trung cấp, tem hệ thánh quang có hung hãn thế nào, nhiều nhất cũng chỉ là nhất giai.

Chẳng trách ở trong mắt Huyết Đồ, chỉ là ánh nến hạt gạo.

Thậm chí nghe đồn thực lực của hắn ta đã sớm đột phá đến ngũ giai, nhưng dường như đang cố ý áp chế bản thân, muốn tem bản mệnh của mình viên mãn thêm một chút, lại đột phá năng lực ngũ giai.

Một khi đột phá, từ năng lực tự thành một phái này, thật sự hung hãn khó cản.

Nhưng một nhân vật khiến người ta sợ hãi như vậy, lúc này lại đứng trước mặt mọi người lấy óc của mình ra từng chút một, ăn đến say sưa ngon lành, ăn một lúc không còn cảm giác gì nữa, đầu cúi xuống, không hiểu sao lại chết.

Ở đây có mấy người không phải loại vô cùng hung ác, hai tay dính đầy máu tanh, đừng nói giết người, thậm chí là nữ nhân, hài tử, lão nhân, anh hài, bọn họ đều ra tay được.

Thậm chí trong lòng một vài người, người bình thường không còn là con người, mà là sinh vật cấp độ thấp nhất.

Dưới quy tắc mạnh được yếu thua, dù có giết nhiều người yếu hơn cũng không nhận được sự đồng tình.

Nhưng là một kẻ mạnh, một cao thủ khiến bọn họ cảm thấy kiêng dè sâu sắc lại chết quỷ dị như thế, trong lòng mỗi người đều bao phủ một tầng bóng ma, thậm chí là sợ hãi.

Tề Lượng nhìn xác chết ngã quỵ dưới đất không nhúc nhích, trên tay cầm bát canh thịt, sắc mặt lúc sáng lúc tối không biết có nên uống hay không.

“Uống đi!”

Lúc này lão thái thái quay đầu nhìn về phía Tề Lượng, đôi mắt đục ngầu kia lại khiến Tề Lượng cảm nhận được cái gì gọi là áp lực, thánh hỏa trong cơ thể lập tức ảm đạm.

Tề Lượng cảm nhận được cảm giác lạnh băng đã lâu không thấy, thậm chí bàn tay không tự chủ được đưa bát canh đến bên miệng, hoàn toàn không chịu sự khống chế của bản thân.

Nhìn bát canh bốc sương trắng trước mặt, váng dầu màu vàng lơ lửng trong bát, bên trên là một tầng lá tỏi vàng thái nhỏ, hình ảnh đẹp đẽ khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Nhưng mùi thơm này luôn khiến trong lòng Tề Lượng nghĩ đến nồi thịt lớn lúc trước.

Nhìn bát canh không chịu khống chế lại gần bên miệng mình, Tề Lượng cau chặt hàng lông mày, ngừng thở há miệng một ngụm uống hết bát canh.

Đám người đưa thư xưng quanh cũng ngừng thở theo Tề Lượng, từng đôi mắt nhìn chằm chằm Tề Lượng, nhưng trong lòng còn căng thẳng hơn cả Tề Lượng.

Điều khiến bọn họ căng thẳng không phải sự sống chết của Tề Lượng, mà là tiếp theo có thể uống được bát canh này hay không.

Nhìn dáng vẻ của lão thái thái trước mắt, là đã dự định để tất cả mọi người đến ăn canh.

Vừa nghĩ đến cách chết quỷ dị của Huyết Đồ, trong lòng mọi người thấy ghê tởm.

Thậm chí một số kẻ già đời nhìn hình ảnh trước mặt, trong lòng không khỏi xuất hiện một suy nghĩ to gan nhưng bọn họ không dám xác định, vì rất lâu rồi vị chủ nhân kia chưa từng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Cho dù xác định, bọn họ cũng không dám nói ra.

Lúc này tất cả mọi người lại không nhịn được, gửi gắm sự hy vọng vào đại ca dẫn đầu Tề Lượng này.

Nước canh đậm đà vào miệng, chỉ thấy hàng lông mày cau chặt của Tề Lượng dần giãn ra, cơ bắp căng cứng cũng bình tĩnh lại, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng Tề Lượng nuốt từng ngụm canh ừng ực.

Dường như bát canh này có một loại ma lực thần kỳ, khiến Tề Lượng không tự chủ được uống hết.

“A!”

Uống hết một bát, Tề Lượng đặt cái bát trên tay xuống, ánh mắt nhìn về phía vị lão thái thái trước mặt: “Cái đó… Có thể cho ta thêm một bát không?”

“Không thể, mỗi người một bát.” Lão thái từ chối Tề Lượng.

Nếu Triệu Khách có mặt ở chỗ này chắc chắn sẽ đấm ngực giậm chân, mắng to Tề Lượng là đồ con lợn, lại một ngụm uống cạn sạch bát canh.

Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, sao có thể hiểu được vị ngon chân chính của món canh này.

“Tiểu Lượng, hương vị thế nào? Là canh xương sườn?”

Lúc này Trương Hải Căn cũng dẫn theo Vương Linh Linh bước nhanh đến sau lưng Tề Lượng.

Thấy Tề Lượng uống thơm như vậy, Trương Hải Căn không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, ngay từ đầu hắn ta đã muốn nếm thử hương vị của bát canh này.

Bình Luận (0)
Comment