Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1601 - Chương 1601 - Lão Thái Bà Rất Xấu! (2)

Chương 1601 - Lão thái bà rất xấu! (2)
Chương 1601 - Lão thái bà rất xấu! (2)

Lúc này thấy Tề Lượng ực một cái cạn sạch, hồn nhiên không có việc gì, còn muốn thêm một bát nữa.

Chuyện tốt như vậy, sao Trương Hải Căn có thể bỏ qua.

Tề Lượng lắc đầu: “Không diễn tả được, ngươi tự nếm thử đi.”

Hắn ta không nếm được hương vị xương sườn, mà là một hương vị chua chua ngọt ngọt, cực giống bát canh táo ngọt mà hắn ta ăn khi còn bé.

Đây là hương vị bao nhiêu năm rồi…

Mười năm?

Hay là hai mươi năm?

Dường như từ khi hắn ta còn nằm trong tã lót, trong miệng đã có hương vị này.

Theo lời kể của phụ thân, lúc mẫu thân còn sống không có sữa, thích làm món canh táo ngọt, dùng đũa chấm nước cho mình ăn.

Nhưng Tề Lượng chưa bao giờ trải nghiệm thứ mùi đó rốt cuộc là hương vị thế nào.

Uống một bát canh này, tuy Tề Lượng không biết sao hương vị lại giống với món canh táo ngọt nhưng trong lòng Tề Lượng lại có một giọng nói không ngừng nói cho hắn ta biết, không sai, đây chính là hương vị mà mụ mụ dùng đũa chấm cho mình nếm.

Ở trong mắt mọi người Trương Hải Căn thật sự là một tên kỳ lạ, người khác tránh còn không kịp, hắn ta lại chủ động lại.

Vương Linh Linh đứng sau lưng hơi do dự, kéo hắn ta lại.

Kết quả Trương Hải Căn hất tay của nàng ra, quay đầu nói: “Đừng ngốc nữa, đã muốn ngươi uống, ngươi còn từ chối được sao, không bằng chủ động một chút, chẳng may hương vị ngon thì sao? Có chết cũng là quỷ chết no.”

Mọi người nghe xong cũng cảm thấy có lý.

Hiện tại bọn họ đều ở trong trạng thái bị Quỷ thị trừng phạt, cũng không thể rời khỏi Quỷ thị, không có lớp ngụy trang bảo vệ, thậm chí nghiêm trọng hơn chút năng lực sẽ bị suy yếu trên diện rộng.

Vị lão thái thái trước mặt có thực lực sâu không lường được, nếu muốn giết bọn họ, e rằng bọn họ chưa chắc chạy được.

Nhìn xác Huyết Đồ trên mặt đất, mọi người nghĩ đến đây đều hơi luống cuống.

“Hắc hắc!”

Trương Hải Căn đi tới, lão thái múc cho hắn ta một bát như thường lệ, Trương Hải Căn biết hưởng thụ hơn Tề Lượng.

Hắn ta cầm một bát canh uống từng ngụm nhỏ, còn lấy ra một cái bánh bột ngô từ trong sách tem, ngâm bánh bột ngô vào nước canh, mở miệng phát ra tiếng kêu thỏa mãn.

Mọi người thấy vậy, nước bọt trên đầu lưỡi đã không nhịn được chảy xuống.

Có Trương Hải Căn và Tề Lượng dẫn đầu, những người còn lại cũng bắt đầu chủ động đi tới.

Đặc biệt mấy vị đã mơ hồ đoán được thân phận của lão thái thái này, từng người cúi đầu như hài tử làm bậy, cầm một bát canh, ngồi xổm bên cạnh uống từng ngụm nhỏ.

Khỏi phải nói, hương vị bát canh thật sự rất ngon, hơn nữa sau khi mỗi người uống hết đều có cảm giác khác biệt.

“Ha ha, đáng tiếc cho thằng ngu Huyết Đồ này, thành thật uống hết một bát canh tốt hơn bất kỳ điều gì.”

“Đúng vậy, tên này quá cuồng vọng tự đại, đáng đời!”

Mọi người uống bát canh trên tay lại nhìn xác Huyết Đồ, trong lòng đột nhiên cảm thấy đặc biệt may mắn, cũng may thằng ngu này giẫm mìn thay bọn họ.

Nhưng sau khi mọi người ở đây uống hết bát canh này, lại nghe bên tai vang lên một câu nói yếu ớt của lão thái thái: “Uống xong bát canh này, các ngươi lên đường đi.”

“Huynh đệ, tám chín phần mười cuộc sống không được như ý, có một số việc cần gì cố chấp như thế!”

Trong vùng đất bỏ đi, kẻ nghiện thuốc nhìn Triệu Khách đang bận rộn, cầm một cái tẩu thuốc khác trên tay, chậm rãi hút.

Hắn ta hút hai hơi, chẹp miệng, lắc đầu, cảm thấy tẩu thuốc này không tốt bằng cái bị Triệu Khách cướp đi.

Ánh mắt trở nên u oán, nhìn chằm chằm cây tẩu thuốc bạch ngọc ở eo Triệu Khách.

Triệu Khách không để ý đến kẻ nghiện thuốc, rửa sạch sẽ cái nồi sắt này, dự định chút nữa thử dùng Nhiếp nguyên thủ lấy vị cay trong quả dưa cay mà hắn vừa hái về.

“Đừng nói ta nữa, khi nào ngươi mới xéo đi, nhìn dáng vẻ này của ngươi, không lo lắng tình huống bên ngoài sao.”

Triệu Khách nhìn kẻ nghiện thuốc, muốn con hàng này sớm rời đi.

Bọn họ đã ở lại chỗ này khoảng ba bốn ngày, kẻ nghiện thuốc dứt khoát không chịu đi, ở lỳ chỗ này, một mặt muốn khuyên Triệu Khách cùng hắn ta rời khỏi vùng đất bỏ đi, mặt khác cũng muốn tránh đầu sóng ngọn gió.

Dù sao lần rung chuyển này lớn như vậy, có quỷ mới biết bây giờ bên ngoài loạn thành dáng vẻ gì.

Cho dù đã ổn định sự rung chuyển, e rằng sau đó còn có một trận huyết tẩy.

Nghĩ đến đây, kẻ nghiện thuốc híp mắt, một sợi khói xanh bay ra từ trong mũi, giọng điệu sâu xa nói với Triệu Khách: “Ngươi nghĩ Quỷ thị quá đơn giản, thật sự cho rằng những tên kia có thể gây ra sóng lớn gì sao? Hừ hừ, bị người ta coi là vũ khí còn không tự biết.”

Triệu Khách biết kẻ nghiện thuốc có lai lịch không tầm thường, hình như biết rất nhiều chuyện.

Nghe thấy câu này của hắn ta, Triệu Khách cũng thấy hứng thú: “Vậy ngươi kể chút đi, dù sao nơi này cũng không có ai.”

“Ha ha, ngươi suy nghĩ kỹ một chút cũng rõ, lần này đám dược thương kia gây ra họa lớn, chủ nhân Quỷ thị giết bọn họ cũng là chuyện đương nhiên, nhưng giết xong thì sao, khó khăn lắm mới nâng đỡ những thương nghiệp này lên, bây giờ tìm ai đến tiếp quản? Còn không bằng để đám người này làm loạn, làm loạn đến tối tăm trời đất lại càng tốt.”

Bình Luận (0)
Comment