Kẻ nghiện thuốc vừa nói như vậy, Triệu Khách lập tức hiểu ra, thật ra vị chủ nhân Quỷ thị kia chỉ cần ra mặt tỏ thái độ là có thể bình ổn được chuyện này.
Phần còn lại là bồi thường một chút, thật ra sẽ không gây ra rung chuyển lớn như thế.
Nhưng chủ nhân Quỷ thị lại mặc kệ cho việc này xảy ra, một mặt là đánh tỉnh những dược thương này, mặt khác cũng là để đám người đưa thư chui vào bẫy của mình.
Triệu Khách vui vẻ, “Điều này rất giống đánh nhau trong hiện thực, không quan tâm ai mắng ai trước, ai đúng ai sai, hai người đánh nhau vào đồn cảnh sát đều bị đánh tám mươi gậy, còn phải viết giấy giảng hòa với nhau.”
“Hừ hừ, không chỉ như vậy, lần này không ai có lý, lão thái bà kia còn không nhân cơ hội lôi khối u ác tính đã sớm muốn làm thịt ra để giết gà dọa khỉ, còn thuận tay lừa được một khoản lớn từ đám dược thương kia, hừ hừ, lão thái bà kia rất xấu!”
Kẻ nghiện thuốc ngồi ở đó cũng có dáng vẻ chỉ điểm giang sơn, hút hai hơi thuốc, không khỏi có vẻ đắc ý quên mình.
Lúc này, chỉ thấy Triệu Khách đột nhiên trợn tròn mắt, ném quả dưa cay trên tay xuống đất, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng, bất ngờ nói: “Nàng đến rồi!”
“??? Ai?”
Kẻ nghiện thuốc ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn theo tầm mắt của Triệu Khách, ánh mắt mới nhìn thoáng qua tẩu thuốc trên tay kẻ nghiện thuốc đã rơi mạnh xuống đất, không biết nữ nhân mặc áo dài kia đã xuất hiện sau lưng mình từ lúc nào, trên tay cầm một cây dù, đang cất bước đi về phía này.
Gặp lại nhau, nữ đầu bếp này vẫn mặc áo dài, tóc dài búi lại, bông tai phỉ thúy, mặc dù đã đến trung niên nhưng năm tháng không để lại quá nhiều dấu vết trên khuôn mặt nàng.
Ngược lại đứng ở nơi đó, để người ta cảm nhận được một loại khí chất trang nghiêm lộng lẫy, chỉ có đôi tay kia vẫn sạch sẽ thon dài, không đeo bất kỳ trang sức gì.
Đôi tay cầm ô giấy dầu dạo bước đi tới, trên người mang theo phong tình nữ nhân Giang Nam rất rõ ràng.
“Ta…” Nhìn nữ đầu bếp đi tới, Triệu Khách trở nên kích động, nhưng lúc há miệng ra Triệu Khách đột nhiên ngơ ngác.
Tuy trong đầu đã nghĩ tới rất nhiều hình ảnh khi hai người gặp mặt, ví dụ như lạnh lùng từ chối, ví dụ như nữ đầu bếp rất ngạc nhiên, ví dụ như nàng không phải là người mà hắn muốn tìm.
Đủ loại hình ảnh thường xuất hiện trong tưởng tượng của Triệu Khách.
Đến khi hai người thật sự gặp mặt, Triệu Khách nhìn nữ đầu bếp trước mắt, trong chốc lát không biết nên nói gì mới phải.
Hoặc phải nói, trong đầu hắn đang trống trơn, không biết nên nói điều gì.
“Nghe nói ngươi đang tìm ta.”
Nữ nhân hạ cây dù xuống, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách, giọng điệu nhẹ nhàng khiến người ta cảm nhận được sự ấm áp.
Triệu Khách không mở miệng, kẻ nghiện thuốc ngồi hút thuốc trên tảng đá bên cạnh lại giật mình, cứ như gắn mô tơ vào mông lại nhảy dựng lên từ trên tảng đá.
“Vâng vâng vâng, chính là hắn, hắn vì tìm ngài không tiếc tự phá hủy con tem, đến ông trời cũng thấy được sự thành tâm này.”
Lúc nói chuyện, kẻ nghiện thuốc quay đầu lại, đưa tay kéo Triệu Khách còn đang không biết làm sao.
“Đừng lo lắng, đây là người mà ngươi muốn tìm, hai người ngồi xuống trước đi, vừa hay chỗ ta có lá trà thượng đẳng, các ngươi ngồi trước, ta đi nấu nước.”
Kẻ nghiện thuốc nói xong, lại xoay người lao vào nhà bếp.
Trong phòng bếp, Y Nữ còn đang chuẩn bị bữa tối, nếu là ngày thường kẻ nghiện thuốc kiên quyết không tới gần nữ nhân này.
Nhưng lúc này kẻ nghiện thuốc lại hồn nhiên không để ý đến khuôn mặt mang tính bạo kích tinh thần của Y Nữ, cướp lấy củi lửa trên tay Y Nữ, bắt đầu tự mình đun nước.
Tuy Triệu Khách thấy kỳ quái vì sao kẻ nghiện thuốc đột nhiên biến thành người như vậy, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, hắn im lặng sắp xếp lại lời nói ở trong lòng.
Sau khi Triệu Khách ổn định lại tinh thần.
“Ngươi là đồ đệ của hắn.”
Nhưng Triệu Khách còn chưa nói chuyện, nữ đầu bếp đã dò hỏi trước một bước.
Nữ đầu bếp nhắc đến “hắn” khiến Triệu Khách chìm vào suy nghĩ, hắn không thích loại hỏi thăm không rõ ràng này.
“Sư phụ ta tên là Cốc Bắc Hồng.”
Cốc Bắc Hồng là tên thật của lão gia tử, nhưng lão gia tử rất ít nhắc đến với bọn họ.
Phần lớn thời gian, lão gia tử đều tự xưng là Ma Tử với hàng xóm, sau này tên trên hộ khẩu và thẻ căn cước đều là Nhị Ma Tử.
Ngoại trừ cái tên này, còn có một số tên nước ngoài không giống nhau.
Trong một lần theo lão gia tử về quê tảo mộ, bọn họ ngẫu nhiên biết được cái tên này.
Cái tên quen thuộc lại xa lạ khiến ánh mắt nữ đầu bếp lấp lóe, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách càng thêm hiền hòa.
Nhìn ánh mắt của nữ đầu bếp, tảng đá lớn trong lòng Triệu Khách lập tức rơi xuống đất, chỉ xác nhận qua ánh mắt, không sai, vị nữ đầu bếp này đúng là nữ nhân mà lão gia tử đau khổ tìm cả đời.
Nhưng sau đó, Triệu Khách lại im lặng.
Đối mặt với nữ đầu bếp, tảng đá lớn trong lòng Triệu Khách đã rơi xuống, nhưng lại cảm nhận được trước ngực như có một ngọn lửa muốn trào ra ngoài.
Hắn rất muốn vặn hỏi nàng, vì sao nhiều năm qua nàng không chịu đi gặp lão đầu tử một lần.
Ngài có biết nhiều năm qua lão đầu tử sống như thế nào không?
Ngài có biết lão đầu tử đã đi hơn phân nửa thế giới vì ngài không?