Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1603 - Chương 1603 - Sư Nương (2)

Chương 1603 - Sư nương (2)
Chương 1603 - Sư nương (2)

Ngài có biết hắn ta đã dùng cả đời để đuổi theo cái bóng của ngài không?

Những vấn đề này đều chặn ngang trong lòng Triệu Khách, hận không thể trút xuống toàn bộ.

Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, vấn đề này yếu ớt lại buồn cười như vậy, chưa nói đến hắn không có tư cách hỏi chuyện này, đổi vị trí để suy nghĩ, không phải hắn cũng đang cố gắng xa lánh những người thân Lôi Khoa này sao?

Nếu không phải tuổi tác của lão đầu tử càng lúc càng lớn, lần này lại đột nhiên bị bệnh nặng, hắn cũng lựa chọn giữ một khoảng cách với bọn họ.

Thân phận người đưa thư mang đến quá nhiều kiêng dè cho Triệu Khách.

Dù thân phận này có thể đại diện cho lực lượng siêu phàm và tài sản to lớn, nhưng tương tự Triệu Khách càng sợ mang đến điều không may cho bọn họ.

Hắn không muốn những người thân như lão gia tử phải có chút liên quan nào với người đưa thư.

“Trà đến đây.”

Lúc này, kẻ nghiện thuốc bưng khay trà, bước từng bước nhỏ mang nước trà đến, đồng thời cẩn thận từng ly từng tí lấy ra một cái hộp từ trong sách tem.

Mở cái hộp ra, chỉ thấy trong hộp lại là bao thuốc lá sợi mà Triệu Khách cho kẻ nghiện thuốc vào trước đó.

Lúc trước lão gia tử cho hắn tẩu thuốc Sinh mệnh liễu yên cán, cũng cho cả gói thuốc lá sợi này.

Vì Triệu Khách muốn kẻ nghiện thuốc dẫn hắn vào Hồng Yên quán, tham gia hội giao dịch của người đưa thư trung cấp, đã chia cho kẻ nghiện thuốc một phần.

Cũng không cho nhiều lắm, chỉ là một bộ phận rất nhỏ.

Lúc này lấy ra, số lượng thuốc lá sợi bên trong vẫn còn rất nhiều, có thể thấy kẻ nghiện thuốc coi gói thuốc lá sợi này như trân bảo.

“Hắc hắc, đây là lúc trước tiểu ca nhờ ta giúp giữ một ít thuốc lá sợi, phối hợp với băng chủng mao tiêm cảm giác thanh nhã không thể thích hợp hơn nữa.”

Kẻ nghiện thuốc nói xong lập tức biết điều rời khỏi trước mặt hai người, trực tiếp đi vào nhà bếp.

Đóng cửa lại, nhường không gian cho Triệu Khách và nữ đầu bếp.

Từ trước đến nay tên này không có lợi không dậy sớm, vừa trừ vừa giảm, hôm nay đột nhiên đổi tính, không khỏi khiến Triệu Khách nhíu mày, nhìn thoáng qua nữ đầu bếp suy nghĩ.

Đưa tay chỉ kẻ nghiện thuốc, Triệu Khách nửa đùa nửa thật nói: “Hắn ân cần như thế, không phải ngài để hắn tới chứ.”

Kẻ nghiện thuốc trốn ở sau cửa nhà bếp nghe được câu này, suýt thì quỳ trên mặt đất, nói thầm: “Tổ tông, lão tử gọi ngươi là tổ tông, ngươi đừng lôi kéo lung tung nữa.”

Tuy Triệu Khách không biết rốt cuộc nữ đầu bếp trước mặt có thân phận thế nào, nhưng nàng có thể tự do ra vào vùng đất bỏ đi, ngay cả kẻ nghiện thuốc cũng phải đối xử cẩn thận.

Thân phận này thật sự khiến trong lòng Triệu Khách nghi ngờ.

Đối mặt với câu hỏi của Triệu Khách, nữ đầu bếp không nhịn được nhíu mày, không nói gì, trên mặt lại nở nụ cười, chậm rãi cầm nước trà trên bàn lên, nhẹ nhàng đưa đến bên môi.

Triệu Khách thấy thế, dứt khoát to gan hơn: “Ngài không phải là… Chủ nhân Quỷ thị…”

Lúc nghe được bốn chữ chủ nhân Quỷ thị, bàn tay đặt chén trà xuống của nữ đầu bếp hơi khựng lại.

Trái tim của kẻ nghiện thuốc trốn sau cửa nhà bếp lập tức nâng lên tận cổ họng.

Nhưng ngay sau đó lại thấy Triệu Khách cúi đầu xuống, hơi ngại nói tiếp: “Ừ… là loại nghĩa nữ gì đó.”

Lúc nghe được mấy chữ nghĩa nữ, sắc mặt nữ đầu bếp lập tức cứng đờ, tuy vẫn giữ nguyên nụ cười nhưng khóe mắt trái không nhịn được giật giật hai cái.

Về phần kẻ nghiện thuốc trốn sau cửa nhà bếp, mí mắt trợn lên, vụng trộm mắng: “Lão tử tin ngươi mới lạ, tuổi trẻ! Hừ!”

Nhưng chẳng mấy chốc trong lòng kẻ nghiện thuốc không vui nổi nữa.

“Ta nghe kẻ nghiện thuốc nói, chủ nhân Quỷ thị là một lão thái bà tính cách quái lạ, trên mặt đầy nếp nhăn.”

Lúc Triệu Khách nói câu này ra khỏi miệng, kẻ nghiện thuốc cứng đờ, con mắt suýt trừng ra khỏi hốc mắt, nếu không phải hắn ta đang dùng hai tay che miệng không để mình kêu ra tiếng.

E rằng hiện tại đã không nhịn được lao ra, dù có liều cả cái mạng già này cũng phải tát Vương Cẩu Tử một cái.

Hắn ta nói thế lúc nào, lão tử chỉ nói chủ nhân Quỷ thị có biệt danh Hồng bà bà, tất cả là ngươi tự nghĩ ra được không.

Nhìn thoáng qua khe cửa, quả nhiên hàng lông mày trên khuôn mặt nữ đầu bếp hơi nhíu lại.

Trong chốc lát, trên trán kẻ nghiện thuốc toát ra mồ hôi lạnh, đây là muốn mạng chó của mình mà.

Nhưng ngay lúc này, câu tiếp theo của Triệu Khách lại khiến hàng lông mày của nữ đầu bếp giãn ra.

Triệu Khách thấy nữ đầu bếp không nói lời nào, lẩm bẩm trong lòng một lúc, mặt dày mày dạn khẽ nói: “Sư nương! Có phải ta đoán sai rồi không?”

Một tiếng sư nương được Triệu Khách gọi rất thân thiết.

Triệu Khách không thể gọi người khác như vậy, nhưng nữ đầu bếp trước mặt là nữ nhân mà lão gia tử đã tìm kiếm cả đời, hắn còn muốn dẫn nàng rời khỏi Quỷ thị.

Tất nhiên mồm miệng phải ngọt hơn chút, kéo quan hệ thân thiết hơn chút, vậy không còn gì tốt hơn nữa.

Đừng thấy ngày thường Triệu Khách luôn bày ra khuôn mặt lạnh lùng khó chịu, giết người như chặt dưa.

Nhưng nếu hai vị sư huynh đệ Tống Hằng và La Thanh có mặt ở chỗ này, chắc chắn sẽ rất quen thuộc với dáng vẻ này của Triệu Khách.

Cũng như lão đầu tử đã nói, tư chất của Triệu Khách trên trù đạo kém hơn Tống Hằng, ngộ tính thấp hơn La Thanh một chút.

Bình Luận (0)
Comment