Nhưng so sánh với Triệu Khách đi theo bên cạnh lão gia tử từ nhỏ, bản lĩnh mặt dày mày dạn mạnh hơn hai vị sư huynh đệ này rất nhiều.
Hắn làm nũng đòi hỏi, thật sự học được rất nhiều thứ từ lão gia tử, có cả tài dùng dao mà Tống Hằng và La Thanh không nắm giữ được.
Một tiếng sư nương này thật sự như bôi mật, không khỏi khiến hàng lông mày của nữ đầu bếp giãn ra.
Ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách, vốn trong lòng còn đang tức giận, dự định tiếp theo sẽ nhân cơ hội cảnh cáo tên tiểu tử này một trận, bây giờ lại đã tan thành mây khói.
Nàng không phải người bình thường, có thể khống chế Quỷ thị, tất nhiên cũng có thủ đoạn cứng rắn, những người nịnh nọt nàng nhiều vô số kể.
Nhưng dỗ ngon dỗ ngọt bao nhiêu, cũng không sánh bằng một câu sư nương đầy thân thiết của Triệu Khách.
Hơn nữa, Triệu Khách có thể tự phá hoại con tem chỉ vì tiến vào nơi này tìm nàng, phần tâm tư này đủ để nàng biết được Triệu Khách thật lòng với lão gia tử.
Một đồ nhi thật lòng thật dạ gọi nàng một tiếng sư nương, dù cho vị Hồng bà bà này đã tọa trấn Quỷ thị nhiều năm, cuối cùng hôm nay trên mặt cũng nở một nụ cười thật lòng.
Thấy nữ đầu bếp không che giấu được nụ cười trên mặt, trong lòng Triệu Khách không khỏi lộ ra nét mừng, rèn sắt khi còn nóng tiếp tục nói: “Sư nương, ngài không biết sư phụ vì tìm ngài, đã đi một nửa Trái Đất.”
Triệu Khách nói tới chỗ này, trên mặt cũng xuất hiện vẻ buồn bã, đây không phải giả vờ mà là Triệu Khách thật sự thấy buồn thay cho lão gia tử.
“Hắn đến nước Nga, Tây Ban Nha, Brazil, New York, Áo…”
Triệu Khách kể lại những năm qua hắn theo lão gia tử đi đến từng nơi.
Nói đến mỗi một chỗ, trong mắt nữ đầu bếp không khỏi hiện ra một tia sáng, đây đều là những nơi mà nàng muốn đến cũng từng nói cho hắn ta biết.
Nàng biết, những năm qua hắn ta đang đi tìm mình, lại không ngờ sẽ đi xa như thế.
“Hắn còn muốn nghiên cứu canh trăm vị gì đó, nói nghiên cứu ra được, có lẽ sẽ để ngài biết hắn đang đi tìm ngài, ngài không biết đâu, vì nghiên cứu canh trăm vị mà hắn không nấu ăn, chạy đến phòng tắm kỳ cọ tắm rửa cho người ta, mang viên bùn về, nói muốn chưng cất ra hương vị trong viên bùn làm thành nguyên liệu nấu canh.”
Nghĩ đến việc này, khóe miệng Triệu Khách không nhịn được giật giật mấy cái, hiển nhiên món canh trăm vị này đã để lại ấn tượng sâu sắc cho hắn.
Ngươi không thể hiểu được, sau khi một thùng bùn đen thật to bị lão đầu tử đặt vào trong lồng hấp, trên cả con đường đều tràn ngập hương vị nấu cứt sẽ là hình ảnh như thế nào.
“Phốc!”
Nghe đến đó, nữ đầu bếp không nhịn được che miệng cười ra tiếng.
Tên ngu này, lúc trước nàng chỉ lừa hắn ta, không ngờ hắn ta còn nhớ trong lòng.
Dùng bùn trên thân người để làm ra canh trăm vị, cũng chỉ hắn ta có thể nghĩ ra ý tưởng thiên tài như thế.
Nhưng cười một lúc, nước mắt đã không nhịn được tràn ra khóe mắt.
Nhìn nước mắt trên khóe mắt sư nương nhà mình, Triệu Khách thu lại nụ cười trên mặt, sắc mặt trở nên nghiêm túc, giọng nói nghẹn lại.
“Sư nương, cùng ta trở về đi, lão đầu tử sắp không chịu được nữa.”
Sau khi nghe được câu này của Triệu Khách, trong lòng nữ đầu bếp càng thêm khó chịu, nàng quay đầu nhìn về phía Triệu Khách, đặt tay trên đầu Triệu Khách, ánh mắt hiền hòa, yêu thương như đang nhìn nhi tử của mình, lại lắc đầu nói: “Không được!”
Không được!
Triệu Khách nhận được đáp án vô cùng trực tiếp, thậm chí là vô tình.
Vẻ mặt Triệu Khách khẽ giật mình, hai tay đột nhiên siết chặt lại, nhưng chẳng mấy chốc Triệu Khách lại mở tay ra.
“Có thể cho ta một lý do không?”
Triệu Khách cố gắng khống chế miệng của mình, để giọng điệu của mình dịu đi.
Tuy sau khi hắn nhận được câu trả lời chắc chắn này, cơn giận trong lòng như là xăng bị châm lửa phát ra một tiếng ầm vang, muốn trào ra từ trong lồng ngực, nhưng Triệu Khách vẫn kìm nén.
Hắn có thể nhận ra, vị sư nương trước mặt có tình cảm với lão đầu tử, hơn nữa còn là loại rất sâu đậm.
Nếu không đã chẳng ngồi đây nói chuyện với hắn.
Lúc hắn kể lại những chuyện trong quá khứ, Triệu Khách có thể cảm nhận được sự dao động trên mặt cảm xúc của nàng.
Đối mặt với loại tình cảm này, nàng lại dứt khoát lựa chọn từ chối.
Triệu Khách có thể nghe ra phía sau sự vô tình này là một tâm trạng rất nặng nề.
“Là lão thái bà kia không cho phép ngài rời đi?”
Tuy Triệu Khách không hiểu được nhưng trong lòng luôn thấy hơi khó chịu, không nhịn được oán trách.
Kẻ nghiện thuốc đứng sau cửa nhà bếp nghe được câu này suýt thì lao ra, quỳ xuống trước mặt Triệu Khách, nói thầm: “Tổ tông, ngài là tổ tông ruột thịt của ta, cầu xin ngài đừng nhắc lại chuyện này nữa, để ta sống thêm hai năm đi.”
Vẻ mặt nữ đầu bếp ngạc nhiên, sau đó lại tỏ ra oán trách, ngón tay nhẹ nhàng chọc vào trán Triệu Khách một cái.
Một luồng lực lượng mà Triệu Khách không cách nào rung chuyển được, khiến Triệu Khách đặt mông ngồi dưới đất.
“Ngươi đó, gây ra tai họa lớn như vậy còn dám nói không lựa lời, không phải ta không muốn rời đi, là ta không cách nào rời đi.”
Mặc dù là dạy dỗ nhưng giọng điệu rất ôn hòa, càng giống trưởng bối nhà mình đang trách mắng hài tử bướng bỉnh làm loạn.