Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1606 - Chương 1606 - Sự Thay Đổi Của Triệu Khách

Chương 1606 - Sự thay đổi của Triệu Khách
Chương 1606 - Sự thay đổi của Triệu Khách

Ngay cả Hồng bà bà cũng không dám nói năng cuồng vọng như thế, Triệu Khách tính là cái gì?

Hơn nữa, theo hắn ta biết, hình như người đưa thư thời gian là nam nhân.

“Không tin?”

Nhìn sư nương nhà mình nở nụ cười, Triệu Khách nhướn mày.

“Tin, tin.” Nữ đầu bếp gật đầu, nhưng giọng điệu như người lớn đang đối mặt với một hài tử trang bức, căn bản không để trong lòng.

Triệu Khách thấy thế, nghiêm túc nói: “Thật!”

Thấy vẻ mặt Triệu Khách rất thành thật, nữ đầu bếp càng cười rạng rỡ hơn, tuy trong lòng hơi mất mát, nhưng phần tâm ý này của Triệu Khách có thể khiến nàng cảm nhận được sự cảm động đã lâu không có.

Về phần lão bà của hắn… Nữ đầu bếp chỉ nghĩ hắn đang lừa dối người khác, cũng không để trong lòng.

Nữ đầu bếp thu lại nụ cười, cuối cùng trong lòng lại thở dài, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách, lại càng cảm thấy yêu thương Triệu Khách hơn: “Hài tử, ta tin ngươi, nhưng ta không muốn để ngươi mạo hiểm làm chuyện này.”

Tuy nhìn nữ đầu bếp chỉ có vẻ bốn mươi tuổi, thật ra tuổi tác đã tương đương với lão đầu tử.

Ở trong mắt nàng, Triệu Khách thật sự giống một hài tử, có làm loạn một chút cũng là bình thường, huống hồ hắn có thể khiến lão gia hỏa người đưa thư không gian kia đồng ý, phần tâm ý này đã đủ để nàng cảm thấy thỏa mãn.

Nhưng Triệu Khách thấy thế, trong lòng lại nóng nảy, hắn biết sư nương không tin hắn.

Hắn cắn răng một cái, chỉ thấy trong mắt Triệu Khách lộ ra một tia sáng, giọng điệu trở nên nghiêm nghị: “Ta không nói đùa, nàng đã đồng ý giúp ta giải quyết vấn đề thời gian này.”

Chỉ thấy lúc Triệu Khách nói chuyện, đột nhiên đặt hai tay ở bên hông, khom lưng thật sâu trước mặt nữ đầu bếp: “Xin lỗi.”

Nhìn Triệu Khách đột nhiên trở nên nghiêm túc như thế, không hiểu sao lại khom lưng thật sâu với mình, nữ đầu bếp ngạc nhiên, không hiểu Triệu Khách muốn làm điều gì.

Lúc này lại thấy hai tay Triệu Khách kéo một phát, lại cởi quần ngay trước mặt sư nương của mình.

Trong lúc nhất thời, nữ đầu bếp choáng váng, kẻ nghiện thuốc cũng choáng váng.

Hành động của Triệu Khách khiến đầu óc bọn họ hơi quá tải, không hiểu tại sao Triệu Khách đột nhiên muốn cởi quần ra.

Lúc này, khuôn mặt Triệu Khách đỏ bừng, tuy hắn đã đến Hồng Yên quán, cũng không phải là chim non nữa, nhưng nữ nhân trước mặt lại là sư nương của hắn.

Cởi quần ngay trước mặt sư nương của mình, khiến da mặt Triệu Khách nóng bỏng.

Nhưng lúc này Triệu Khách không thể chú ý nhiều như vậy, đưa tay chỉ vào trong bắp đùi, chỉ thấy Triệu Khách mặt đỏ đến mang tai, mở miệng nói: “Không tin ngươi nhìn đi, dấu ấn này là do nàng cắn!”

Nhìn Triệu Khách cởi quần, kẻ nghiện thuốc sợ đến mức suýt rơi cằm.

Cởi quần trước mặt Hồng bà bà?

E rằng tên này chưa từng thấy sự lợi hại cây kéo nhỏ của Hồng bà bà.

“Ngài xem, đây là dấu ấn do nàng để lại, nàng tên là Cơ Vô Tuế, nằm trong một chiếc quan tài đỏ thẫm.”

Cởi quần ở trước mặt nữ đầu bếp, trong lòng Triệu Khách cũng có sự xấu hổ không diễn tả được.

Có người nói, da mặt Triệu Khách như vậy còn sợ chuyện này?

Không giống nhau, cũng như ngươi công thành danh toại, có tiếng một cây gậy Quảng Đông, vô địch thủ chơi gái khắp thiên hạ, nhưng cũng không tiện cởi quần trước mặt họ hàng nhà mình.

Nhưng lần này tình huống đặc biệt, Triệu Khách chịu đựng chút xấu hổ đó.

Nữ đầu bếp ngạc nhiên, sau khi nghe được tên Cơ Vô Tuế, trong lòng cũng không để ý vì cái tên này rất xa lạ.

Hơn nữa, dù nàng chưa từng gặp người đưa thư thời gian, nhưng cũng biết tên của vị người đưa thư thời gian kia, đó đúng là một nam nhân.

Thế nhưng, lúc nghe thấy Triệu Khách nhắc đến chiếc quan tài đỏ thẫm, trong lòng nữ đầu bếp run rẩy, không nhịn được thu lại nụ cười.

Nàng cẩn thận nhìn chằm chằm phía dưới Triệu Khách, đó là một dấu ấn rất đặc biệt, cũng không chỉ đơn thuần là hai dấu răng, nhìn kỹ không khó nhận ra dấu ấn này mang theo một loại hoa văn đặc biệt kỳ diệu.

Trong chốc lát, trong lòng nữ đầu bếp trở nên nghiêm nghị, nàng không nói lời nào, vẻ mặt rất nghiêm túc ngồi trên ghế.

“Sư nương, ngươi vẫn không tin lời nói của ta sao?”

Triệu Khách nhanh chóng kéo quần lên, mặc dù tuổi tác của đối phương đã đủ làm nãi nãi của hắn, nhưng cứ để trần truồng cái chân thứ năm cũng không nói nổi.

Sau khi nữ đầu bếp nhìn thấy dấu ấn này, trên mặt cũng không lộ ra vẻ vui mừng như Triệu Khách đã nghĩ, ngược lại rất nặng nề, không khỏi khiến trong lòng Triệu Khách có một dự cảm xấu.

Đối mặt với câu hỏi của Triệu Khách, nữ đầu bếp không mở miệng trả lời hắn, lấy ra một tẩu thuốc, ngón tay lấy một túm thuốc lá sợi.

“Ngươi ra đi.” Lời này là nói với kẻ nghiện thuốc trốn sau cửa nhà bếp.

Trong chốc lát, chỉ thấy kẻ nghiện thuốc chui ra từ trong phòng bếp.

“Đây, đây.” Kẻ nghiện thuốc chạy ra từ trong phòng bếp, ghé vào bên chân nữ đầu bếp, cẩn thận lấy ra đá lửa đốt thuốc lá sợi cho nữ đầu bếp.

“Hít! Phù!”

Sau đó một sợi khói hồng bay ra từ trong miệng nữ đầu bếp, Triệu Khách đứng bên cạnh không khỏi nhíu mày, không biết rốt cuộc sư nương nhà mình có ý gì.

Dường như biết Triệu Khách đã hơi nóng nảy, nữ đầu bếp gõ tẩu thuốc vào kẻ nghiện thuốc.

“Ngươi nói đi.”

“Ôi!” Kẻ nghiện thuốc gật đầu, nhưng sau đó hơi ngạc nhiên, nghi ngờ nói: “Nói cái gì?”

“Quan tài đỏ thẫm!”

Bình Luận (0)
Comment