Kẻ nghiện thuốc ý tứ sâu xa nhìn Triệu Khách: “Đừng tưởng nàng không giết ngươi cũng là chuyện tốt, vì cái gọi là người quỷ khác đường, ngươi tự nghĩ đến vận khí của ngươi sau khi ngươi tiếp xúc với nàng đi, có phải không gian khủng bố mà ngươi trải qua có độ khó rất mạnh không.”
Kẻ nghiện thuốc nói vậy, Triệu Khách nghĩ lại thấy hình như cũng đúng.
“Ngươi có thể sống tới ngày hôm nay cũng được coi là một kỳ tích, nhưng tốt nhất đừng chạm vào thứ này, sẽ tổn hại khí vận của bản thân ngươi, nếu ngươi cắt đứt cơ hội tiếp tục ẩn nấp của nàng, nàng không giết ngươi, trong lúc vô hình ngươi cũng trở thành người cản kiếp cho nàng.”
Kẻ nghiện thuốc nói xong, Triệu Khách im lặng, thấy hình như Triệu Khách đã bị lời nói của mình trấn áp, trong lòng kẻ nghiện thuốc đột nhiên sinh ra cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Cuối cùng đã để tiểu tử này biết cái gì gọi là trời cao đất rộng, nhưng sự kiêu ngạo này cũng bị tiếng cười của Triệu Khách đánh vỡ.
“Ha!” Một tiếng cười rất khẽ vang lên.
Chỉ thấy Triệu Khách chậm rãi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt kia tản ra ánh sáng trong suốt, không hề có dáng vẻ đại nạn rơi xuống đầu.
“Nếu đúng thế thì sao, vậy ta lại càng thích nàng.”
Kẻ nghiện thuốc: “????”
Ánh mắt nữ đầu bếp nhìn về phía Triệu Khách, chỉ thấy nụ cười trên mặt Triệu Khách dần rõ ràng hơn, nhớ đến trước khi lão gia tử bị bệnh nặng đã ngồi uống rượu với hắn.
Lúc đó lão gia tử nói hắn đã thay đổi, không sai, hắn đã thay đổi.
Lúc trước hắn đang sống, nhưng trong lòng lại càng giống một cái xác không hồn, sau lưng hắn còn gánh vác quá khứ.
Năm tháng trong cô nhi viện đã trở thành cơn ác mộng không vung đi được.
Nhưng ở trong không gian khủng bố này, hắn gặp được đủ loại người, không chỉ có mặt tối đầy dục vọng, sẽ có bóng dáng một vài người in dấu trên người hắn, trong tiềm thức đã lặng yên thay đổi hắn.
Như Khâu Binh, Liêu Thu bà bà, còn có Diêu Quân chủ nhân của Mộng tưởng bảo thạch.
Người có cảm xúc nhất chắc chắn là tên Yuri có chứng bệnh hoàn toàn khác hắn, hắn sống trong quá khứ, hắn ta thì bị chứng ảo tưởng bị hại, không ngừng sống trong tương lai.
Còn có Hình Thiên Ách, Vương Mân Nhân, còn có Rayne, Hình Thiên Ly, ồ còn có một vị Long kỵ sĩ Bách Lý.
Thậm chí còn có Vương Hằng vì cờ bạc, cuối cùng từng bước một đẩy nữ nhi vào vực sâu, sau khi đánh mất một phần trí nhớ lại lựa chọn cứu rỗi.
Còn có trước đây không lâu, Clarice đã dùng một cách đặc biệt để tạm biệt hắn.
Đây là giả thể rất tương tự với hắn, dù là tính cách hay thủ đoạn, một khi hai người xé mở lớp mặt nạ, kết quả sau cùng sẽ dẫn đến một vụ nổ.
Lựa chọn cuối cùng của nàng là thành toàn cho hắn, cũng là thành toàn cho quân đoàn bạo động.
Nàng hiểu rõ vị trí và danh vọng của mình vẫn uy hiếp địa vị của nghĩa phụ, một khi mọi việc không ngừng phát triển, đến cuối cùng sẽ khiến quân đoàn bạo động xuất hiện sự chia rẽ nội bộ nghiêm trọng hơn.
Chỉ cần nàng chết, tất cả vấn đề sẽ tan thành mây khói.
Dùng hết lực lượng cuối cùng, không để lại chút nào chiến một trận với hắn, là món quà của nàng cho hắn, cũng là để lại kỷ niệm cho hắn.
Những người này đều in dấu vào sâu trong trí nhớ của Triệu Khách.
Cùng lúc khiến Triệu Khách thấy xúc động, cũng khiến tâm tình của hắn xuất hiện sự thay đổi.
Rốt cuộc sự thay đổi này là cái gì?
Thật ra rất đơn giản, chỉ có hai chữ… Chờ mong.
Dù là không gian khủng bố hay là Cơ Vô Tuế.
Ánh mắt Triệu Khách trở nên trong suốt, vì hắn đầy cảm giác chờ mong với ngày mai, với tương lai.
Về phần độ khó thăng cấp… Ha ha, hắn để ý sao?
Chỉ thấy nụ cười dần mở rộng trên mặt Triệu Khách, ánh mắt nóng bỏng như một quả cầu lửa: “So sánh với vận khí không thể nhìn thấy, ta càng mong đợi lần sau chúng ta gặp mặt, ta có thể vác nàng về nhà hay không!”
Đương nhiên, trong lòng Triệu Khách còn có một câu chưa nói ra, cái đó là vụ đánh cược của hắn với Cơ Vô Tuế, đến lúc đó chẳng phải hắn có thể… Muốn làm gì thì làm!
“Ngươi…”
Vốn kẻ nghiện thuốc nghĩ mình kể ra những bí mật trong đó, chắc chắn Triệu Khách sẽ hoảng sợ sắc mặt tái nhợt, làm nửa ngày hắn đang nói chuyện yêu đương với xác chết.
Đổi lại là hắn ta cũng phải rùng mình.
Dù thực lực của hắn không tầm thường, cũng có chút danh tiếng trong đám người đưa thư trung cấp, nhưng sâu trong xương cốt vẫn thấy mình là một người sống sờ sờ.
Người đi cùng với xác chết, còn gọi đối phương là lão bà, đổi lại là ai trong lòng cũng sợ đến hoảng.
Nhưng biểu hiện của Triệu Khách lại vượt xa sự suy đoán của kẻ nghiện thuốc.
Không!
Ngay cả nữ đầu bếp ngồi bên cạnh cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Nhưng bọn họ cũng không biết với một người sống trong quá khứ, thân phận người đưa thư này là một thế giới mới tinh.
Dù hắn đánh không lại, nhưng mỗi lần Triệu Khách đều muốn chống lại một chút, tranh thủ đánh thắng Cơ Vô Tuế trên giường.
Tất cả đều mới lạ như vậy, khiến người ta tràn đầy chờ mong như vậy.
So sánh với những người đưa thư khác, hiển nhiên có rất ít người thật sự hiểu được.
Sự thay đổi của Triệu Khách cũng chỉ có lão gia tử nhìn hắn từ nhỏ đến lớn mới hiểu được.
“Được! Ta rời đi cùng ngươi.”