Hắn ta nhớ Bánh bao hoàng kim dược được mua bán trong Quỷ thị, khả năng khôi phục năng lượng hao tổn đã đạt đến 75%.
Sao cái này chỉ có 40%??
Đối mặt với sự nghi ngờ này, Triệu Khách cũng rất bất đầu dĩ, đầu tiên không phải được chế tác từ cùng một loại dược vật, tất nhiên dược hiệu sẽ có cao thấp.
Quan trọng hơn là nhóm Bánh bao hoàng kim dược trước đó là tinh phẩm đã được Hắc công xưởng tiến hành Nhị độ gia công, lại được hắn gia trì thêm hai tầng Tiểu bổ di tình và Đại bổ đương quy, tất nhiên sẽ có hiệu quả nghịch thiên.
Không phải sao, người nào ăn vào cũng phải chết, người may mắn sống sót đã ít càng thêm ít.
Bây giờ hắn không có con tem, tất nhiên không có cách nào gia trì Tiểu bổ di tình, cũng không thể ném vào trong Hắc công xưởng tiến hành gia công.
Dù là như thế, hiệu quả này đã đủ để Triệu Khách sử dụng.
“Đáng tiếc… Năng lực tốt như vậy, ngươi lại lấy ra làm bánh bao… Hừ!” Tuy Vương Ma Tử cảm thấy ngạc nhiên với hiệu quả của Bánh bao hoàng kim dược.
Nhưng là một chiến sĩ, thậm chí từng là cao thủ cận chiến đỉnh phong, tất nhiên Vương Ma Tử có thể phân biệt ra Nhiếp nguyên thủ của Triệu Khách còn có tiềm lực khiến người ta sợ hãi.
Thứ thần kỳ như thế lại lấy ra làm bánh bao, thật sự rất đáng tiếc.
Lúc nói chuyện, trên mặt Vương Ma Tử đầy vẻ chua xót, một phát nhét cả cái bánh bao vào trong miệng.
Bánh bao vào miệng, chỉ thấy đôi mắt Vương Ma Tử sáng ngời, đưa tay lau miệng: “Thật là thơm, cho ta thêm cái nữa!”
Nói xong đã đưa tay vồ lấy bánh bao trong lồng hấp, nhưng lúc đưa tay ra được một nửa, Vương Ma Tử thay đổi sắc mặt, bàn tay lại vồ lên trên một cái.
Chỉ thấy một cái tẩu thuốc rơi vào trong lòng bàn tay Vương Ma Tử, còn chưa chờ Vương Ma Tử lấy lại tinh thần, kẻ nghiện thuốc đã lắc tẩu thuốc trên tay một cái, một vòng đốm lửa nổ ra từ trong ống thuốc, nhào về phía Vương Ma Tử.
“Mả mẹ nó!”
Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến Vương Ma Tử trở tay không kịp, nhưng ngay lúc này đã thấy Vương Ma Tử dùng hai tay bảo vệ trước mặt, bàn tay nhanh chóng thay đổi hình dáng.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn ta chộp hết đốm lửa dày đặc trước mắt vào trong lòng bàn tay.
Ngón tay bóp một cái, bóp đốm lửa trên tay thành tro bụi, lạnh lùng nhìn kẻ nghiện thuốc đứng bên cạnh.
Chỉ thấy kẻ nghiện thuốc đang híp mắt theo dõi hắn ta, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Hắc hắc, đồ tốt như vậy, ngươi cũng không thể ăn không chứ, ngươi nói đúng không, Ngô Cửu!”
Vương Ma Tử nghe thấy hai chữ Ngô Cửu không khỏi ngơ ngác, lại đánh giá kẻ nghiện thuốc từ trên xuống dưới, không ngờ đối phương có thể gọi ra tên của mình.
Tuy đây không phải tên thật của hắn ta, nhưng đây là tên của hắn ta khi còn là người đưa thư.
Đã lâu như vậy còn có người nhớ kỹ, đồng thời nhận ra mình khiến Vương Ma Tử cảm thấy rất bất ngờ.
“Hừ hừ! Quả nhiên là ngươi.”
Chỉ thấy kẻ nghiện thuốc tỏ vẻ cao thâm khó lường, từ trong sách tem lấy ra một bảng danh sách mà Hồng bà bà đưa cho hắn ta vào đêm hôm đó.
Sau khi mở ra bảng danh sách, kẻ nghiện thuốc chấm nước bọt tìm kiếm vài trang, chỉ thấy trên một tờ trong bảng danh sách có tên và vẻ bề ngoài của Ngô Cửu.
Hắn ta nhếch miệng cười: “Đại lão bản nói, đã đến lúc ngươi trả nợ nhân tình rồi.”
“Đại lão bản?”
Triệu Khách nghe vậy, ánh mắt không nhịn được nhìn về phía kẻ nghiện thuốc, không hiểu ý của lão già này.
Kẻ nghiện thuốc không giải thích nhiều với Triệu Khách, chuyện này cũng không tới lượt hắn ta giải thích.
Chỉ cần Vương Ma Tử có thể nghe hiểu là được, dù sao trong Quỷ thị có rất nhiều người xưng là đại lão bản, nhưng chỉ có một người khiến bọn họ thiếu nợ nhân tình.
Hồng bà bà cho hắn ta danh sách trong vùng đất bỏ đi, là muốn kẻ nghiện thuốc cố hết sức tăng cường năng lực tự vệ của Triệu Khách trong vòng mười ngày.
Tuy Hồng bà bà không nói rõ nhưng kẻ nghiện thuốc lại hiểu rất rõ, nếu Triệu Khách không về được, e rằng cả đời này hắn ta sẽ bị nhốt trong vùng đất bỏ đi đầy quỷ quái này.
Vừa rồi quan sát Nhiếp nguyên thủ của Triệu Khách, trong đầu kẻ nghiện thuốc lập tức nghĩ đến một người, Ngô Cửu.
Tên này từng là cao thủ hàng đầu trong đám người đưa thư trung cấp.
Ở trong hiện thực, từ nhỏ đã bái sư ở Trần Gia Câu, điều này rất tương tự với Ngao Liệp, đều xuất thân là người luyện võ, sau khi trở thành người đưa thư lại khiến kỹ nghệ của mình đến mức đại thành, càng dễ trở nên nổi bật hơn người thường.
Nhưng điều khác biệt là, con đường tự do của Ngao Liệp không thể nào so sánh với tên Ngô Cửu xuất thân chính thống này.
Hai người thật sự đánh nhau, trong cùng một cấp bậc Ngao Liệp hoàn toàn không phải đối thủ của Ngô Cửu.
Kết quả, kẻ nghiện thuốc vừa nghĩ đến Ngô Cửu, quay người nhìn lại, con hàng này đã tự đưa đến cửa.
Ngươi nói xem, trên đời có việc trùng hợp như vậy, thật sự khiến người ta thổn thức.
Nghe thấy ba chữ đại lão bản, Vương Ma Tử không nhịn được nhíu mày, liếc nhìn bản danh sách trên tay kẻ nghiện thuốc, hơi do dự nói: “Muốn ta làm gì?”
Kẻ nghiện thuốc cầm tẩu thuốc chỉ vào Triệu Khách: “Mười ngày… Không… Là chín ngày, có thể tăng lên bao nhiêu thì tăng lên bấy nhiêu!”