“Hắn!”
Vương Ma Tử nhìn Triệu Khách, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ ghét bỏ, ánh mắt này khiến Triệu Khách thấy đặc biệt khó chịu.
Triệu Khách rất quen thuộc với ánh mắt ghét bỏ xen lẫn sự khinh bỉ này, vì lúc hắn nhìn những đầu bếp khác cũng là ánh mắt như vậy.
Nhưng kẻ nghiện thuốc hiểu rõ Triệu Khách hơn người bình thường, không đợi Triệu Khách mở miệng, hắn ta đã nhẹ nhàng kéo Triệu Khách một cái.
Hắn ta khẽ nói bên tai Triệu Khách: “Tên này là cao thủ cận chiến đỉnh phong, đã có thể xếp vào top 10 trong đám người đưa thư trung cấp, nếu ngươi không học hỏi hắn cũng là thiệt thòi lớn!”
“Lợi hại vậy sao?”
Tuy lão già kẻ nghiện thuốc này không đáng tin cậy nhưng đã cho Triệu Khách một cảm nhận sâu sắc, con hàng này luôn chiếm lợi của hắn nhưng tuyệt đối là cao thủ hàng đầu.
Có thể được hắn ta nói mơ hồ thần kỳ như thế, nói Triệu Khách không dao động cũng là giả.
Nghĩ đến, Vương Ma Tử đã từng đánh hắn, một tay vỗ vào vai hắn khiến hắn không né tránh được.
Có thể thấy, lời nói của kẻ nghiện thuốc có tám phần đáng tin.
“Đương nhiên, mỗi ngành có người chuyên nghiệp riêng, bàn về việc giết người, ngươi kém chuyên nghiệp hơn người ta!”
Kẻ nghiện thuốc nói không sai, giết cá, mổ trâu, Triệu Khách là người chuyên nghiệp trong chuyên nghiệp.
Nếu nói về việc giết người, thật ra Triệu Khách vẫn là người nghiệp dư, cũng chỉ dựa vào thiên phú của nhân cách Tức giận cùng năng lực của bản thân để chống đỡ.
Đây cũng là bệnh chung của phần lớn người đưa thư, còn về kỹ nghệ giết người thật sự, tuyệt đối không vì ngươi đột nhiên tăng lên một loại năng lực nào đó mà có được loại kỹ nghệ này.
Mà phải trải qua trăm rèn ngàn luyện, thậm chí là rất nhiều cao thủ không ngừng tinh giản, không ngừng nghiên cứu sâu hơn, cuối cùng đã tạo thành kỹ nghệ giết người.
Cho dù ngươi có lực lượng vô cùng lớn, đối mặt với những người này cũng có trăm ngàn sơ hở.
Đây cũng là lý do vì sao người có chút căn cơ ở trong hiện thực, sau khi tiến vào không gian khủng bố sẽ có sự tiến bộ nhanh chóng hơn người thường.
Vì căn cơ của bọn họ đủ sâu, thậm chí lúc ở trong hiện thực đã nắm giữ được tinh túy kỹ nghệ giết người.
Đây tuyết đối không chỉ đơn giản là đứng hàng trước ở vạch xuất phát, mà còn là nền tảng quyết định của tòa nhà cao vạn trượng này.
“Hừ, đã nợ nhân tình của đại lão bản, ta sẽ không từ chối, nhưng… Phải đủ bánh bao ăn no!”
Lúc Vương Ma Tử nói chuyện còn đưa tay cầm hai cái bánh bao nhét vào trong miệng, ăn quên cả trời đất.
Đối với hắn ta, dường như không quan tâm dược hiệu của những cái bánh bao này, càng quan tâm hương vị của bánh bao hơn.
Nhưng Triệu Khách và kẻ nghiện thuốc thấy thế lại nhìn nhau cười, bánh bao đổi tài nghệ, trên đời lấy đâu ra vụ mua bán có lời như thế.
…
Tây Tạng, bệnh viện Bố Đạt.
“Sao thế, vẫn chưa có tin tức?”
Tống Hằng rời khỏi phòng bệnh nhìn La Thanh đứng ngoài cửa, tuy trong lòng đã có đáp án nhưng vẫn không nhịn được hỏi ý kiến một chút.
La Thanh lắc đầu, nhìn thoáng qua bên trong phòng bệnh qua lớp cửa sổ.
“Không tìm thấy, sở cảnh sát và bên sân bay đều đang tìm kiếm nhưng không tìm được cái gì, ba nhóm cảnh sát nhìn chằm chằm máy giám sát, màn hình giám sát hai mươi bốn giờ, đã tìm tất cả nhưng vẫn không tìm thấy người.”
Nhị sư huynh mất tích ngay trước mắt bao người, chỉ nháy mắt đã không còn bóng dáng.
Camera giám sát máy bay, camera giám sát sân bay đều tìm kiếm hết, nhưng hình như có một đoạn thời gian nào đó kéo theo cả Triệu Khách biến mất không có bóng dáng.
Trên chỗ ngồi của Triệu Khách ngoại trừ một hũ tro cốt, lại không tìm được thứ gì.
Lúc bọn họ phát hiện Triệu Khách biến mất, máy bay còn chưa hạ cánh đâu, có trời mới biết tên này biến mất như thế nào.
“Móa nó, tên khốn này!”
Tống Hằng siết chặt nắm đấm nện mạnh vào khung cửa, trong cặp mắt kia tràn đầy tơ máu đỏ tươi.
Vì một câu của Triệu Khách, Tống Hằng đã bán sạch cổ phần của những nhà hàng dưới danh nghĩa, thậm chí còn bán hai tòa nhà với giá thấp mới góp đủ tiền tài.
Ở trong mắt người khác, Tống Hằng đã điên rồi, vì mau chóng giải quyết đống tài sản gần ngàn vạn, lại bán tháo tất cả với giá thấp, mục đích chỉ vì đưa lão gia tử đến Tây Tạng.
Trả giá nhiều như vậy, trong lòng Tống Hằng lại không quan tâm chút nào, nhưng điều khiến hắn ta thấy tức giận là vì lúc này không thấy bóng dáng tên khốn Triệu Khách đâu, bắt đầu chơi trò mất tích.
Hiện tại, cả đám người bọn họ đều bị kẹt trong bệnh viện này.
Tình huống hiện tại của lão gia tử không cho phép bọn họ giày vò thêm nữa, dù muốn quay về cũng rất khó khăn.
Hiện tại, điều duy nhất khiến Tống Hằng thấy may mắn là mình không tiếc giá cao thuê thiết bị từ bệnh viện.
Dù sao điều kiện bệnh viện ở đây kém xa những nơi khác trong nước.
Thuốc thang còn có phương diện hộ lý mà lão gia tử cần mỗi ngày, tất nhiên nơi này không có đủ điều kiện cung cấp.
Cũng may, Tống Hằng dùng giá cao thuê lại thiết bị, còn có bác sĩ và y tá đi theo, lúc này mới có thể giúp trạng thái của lão gia tử trở nên ổn định.
Về phần quay về, e rằng việc này không thực tế.
“Hũ tro cốt kia đâu?”
Lúc này, Tống Hằng không nhịn được nghĩ đến hũ tro cốt mà Triệu Khách để lại.