Thấy thế, Triệu Khách đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn về phía Y Nữ: “Tên thật của ngươi là gì? Chẳng may không về được, ta có một tưởng niệm cũng tốt!”
“Trên đao có!”
Triệu Khách nghe vậy nhẹ nhàng rút lưỡi đao ra khỏi vỏ đao, phát hiện trên lưỡi đao đã bị khắc xuống ba chữ: “Cừu Bách Lăng.”
“Tiểu Lượng, ngươi còn ở lại đây chờ cái gì nữa?”
Trương Hải Căn đi tới, tiện tay đưa một chai nước cho Tề Lượng.
Tề Lượng nhận lấy đồ uống, mở ra uống một ngụm, nhìn thế giới tối tăm trước mặt, đây hoàn toàn là tuyến hư không không có ánh sáng.
Trong ánh mắt hắn ta đầy mê mang, không ai biết bọn họ đã bị nhốt ở chỗ này bao lâu, dù sao thời gian trong hư vô hoàn toàn khác với bên ngoài.
Đối với bên ngoài, có lẽ một giây có lẽ một ngày, nhưng ở đây Tề Lượng lại cảm giác như đã qua cả một tháng.
Hắn ta không ngờ trong thế giới này còn có một vùng yên tĩnh, trống trải như vậy.
“Hải Căn, ngươi nói… Ta sai rồi sao?”
Tề Lượng quay đầu nhìn Trương Hải Căn, dường như rất hy vọng đạt được đáp án mình muốn từ trong miệng Trương Hải Căn, một đáp án thật rõ ràng, là sai hay đúng.
“Cái gì? Ngươi chỉ chuyện lần?”
Trương Hải Căn suy nghĩ, lại đưa tay gãi đầu.
Hiển nhiên loại chuyện này đã vượt ra khỏi phạm vi mà hắn ta có đủ khả năng nhận xét.
Lúc trước, Trương Hải Căn còn cảm thấy biệt danh đại ca dẫn đầu này rất trâu bò, nhắc đến đội trưởng nhà mình, ai cũng phải giơ ngón tay cái, bao gồm cả những người đưa thư cũng bị nhốt trong hư vô phía sau.
Không nói đến bọn họ có đục nước béo cò hay không, có mượn cơ hội này để phát huy hay không, không thể phủ nhận hiện tại Tề Lượng có danh vọng rất cao trong những người đưa thư này.
Điều này không chỉ là sự công nhận với thực lực của hắn ta, cũng là khâm phục phần can đảm này của Tề Lượng.
Nhưng trong khoảng thời gian này Trương Hải Căn thấy Tề Lượng vẫn rầu rĩ không vui, bốn chữ đại ca dẫn đầu rất ít xuất hiện trong miệng Trương Hải Căn.
Thậm chí hắn ta cũng hơi sợ hãi, sợ hãi người khác gọi Tề Lượng là đại ca dẫn đầu, lo lắng Tề Lượng có bị kích thích hay không.
Lúc này muốn hắn ta nhận xét về chuyện này, Trương Hải Căn cảm giác đầu mình không đủ dùng.
Nhưng nhìn ánh mắt của Tề Lượng, Trương Hải Căn vẫn nhắm mắt nói: “Chuyện này cũng không thể trách ngươi, dù sao cũng có người cố ý đục nước béo cò, làm lớn chuyện này.”
“Không đúng!”
Tề Lượng lắc đầu, hiển nhiên điều này không phải là đáp án mà hắn ta cần.
Nếu thật sự là như thế, vì sao nhiệm vụ của hắn ta lại cần thu thập năm bộ xác chết.
Phần lớn người khác chỉ cần thu thập một bộ là được?
Có câu nói súng bắn chim đầu đàn, nhưng Tề Lượng lại cảm thấy hình như con chim đầu đàn là hắn ta không thua thiệt chút nào.
“Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, nghĩ nhiều như vậy làm gì, lão tử ở nơi quỷ quái này phát ngán rồi, không có cái gì hết, không phải nói đưa chúng ta đến thần bí chi địa sao? Đã một tháng rồi vẫn không có chút tin tức nào.”
Trương Hải Căn nhìn khoảng hư vô trống trải trước mặt, cảm giác chưa bao giờ nhàm chán như vậy.
“Ta lại cảm thấy nơi này rất yên tĩnh, rất tốt.”
Tề Lượng uống một ngụm đồ uống, nhìn mảnh hư vô này lại rất thích bầu không khí yên tĩnh nơi đây.
Nhưng hắn ta vừa nói xong, đã nghe cách đó không xa vang lên tiếng cười lạnh.
“Tốt cái rắm, nơi này mới thật sự là giết người không thấy máu.”
Câu nói này khiến vẻ mặt rất nhiều người ở nơi đây trở nên quỷ dị.
Có thể nhận ra, rất nhiều người đề phòng khoảng không gian hư vô này, sau khi đến đây một tháng đã dần cố định vị trí của mình ở một chỗ.
Tề Lượng và Trương Hải Căn quay đầu nhìn, bọn họ nhận ra người nói chuyện là Ngô Á.
Tề Lượng không quen thuộc với Ngô Á, chỉ thỉnh thoảng nghe nói về Ngô Á, nhưng Trương Hải Căn lại rất quen thuộc với Ngô Á.
Mỗi lần nhìn thấy Ngô Á, dường như bên tai Trương Hải Căn lại vang lên tiếng rống hưng phấn bén nhọn kia: “Đừng nhúc nhích, để ta hút một hơi.”
Đặc biệt là khi thấy đôi môi đỏ tươi trên khuôn mặt tái nhợt của Ngô Á để lộ ra đôi cặp răng nanh bén nhọn kia, Trương Hải Căn sẽ không nhịn được kẹp chặt bắp đùi, cả người run rẩy.
Hiển nhiên, đến bây giờ Trương Hải Căn vẫn có hậu di chứng mạnh mẽ với việc bị hút một hơi lúc trước.
Nhưng so sánh với sự gò bó của Trương Hải Căn, Ngô Á lại có vẻ thoải mái hơn nhiều.
Lúc hắn ta thấy Trương Hải Căn, trên mặt lộ ra nụ cười ưu nhã.
Cũng như lúc trước nghe theo đề nghị của Diêu Quân, sau khi nhiệm vụ kia kết thúc, Ngô Á đã dựa vào việc bán tin tức để kiếm một món hời.
Còn đặc biệt tìm được trang viên Mân Côi ở Quỷ thị, đó là căn cứ của Vampire.
Xem ra, lúc trước Diêu Quân cũng không lừa hắn ta.
Ngô Á được rất nhiều cao nhân ở nơi đó chỉ điểm, thực lực đột nhiên tăng mạnh, đồng thời cũng biết rất nhiều bí mật liên quan tới không gian khủng bố.
“Đã lâu không gặp, không ngờ ngươi đã là thành viên trong đội ngũ đại ca dẫn đầu, chúc mừng!”
Ngô Á rất thoải mái chúc mừng Trương Hải Căn.
Nhìn ánh mắt của hắn ta, hình như không hề để việc lúc trước mình cắn Trương Hải Căn một cái ở trong lòng.