Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1617 - Chương 1617 - Tiến Bộ Thần Tốc (2)

Chương 1617 - Tiến bộ thần tốc (2)
Chương 1617 - Tiến bộ thần tốc (2)

Bình thường, chỉ cần nghỉ ngơi một lúc lại trở nên sinh long hoạt hổ.

Lúc này, ánh mắt Vương Ma Tử đầy căm tức nhìn Triệu Khách, hắn ta thật sự rất nghi ngờ, con hàng này thật sự là phế vật bị phế sạch con tem sao?

Trong thời gian tám ngày này, hắn ta không thể nghỉ ngơi thật tốt, cảm giác như vì mấy cái bánh bao mà bị người ta đánh một trận.

Tuy trong lòng thấy rất khó chịu, nhưng cuối cùng đã trả lại món nợ nhân tình này, nghĩ đến đây, trong lòng Vương Ma Tử thả lỏng hơn rất nhiều.

“Thế nào!”

Kẻ nghiện thuốc đặt tẩu thuốc trong tay xuống, bước nhanh về phía trước, ánh mắt nhìn chằm chằm Vương Ma Tử, đầy hưng phấn vặn hỏi.

Nhìn khuôn mặt bị thương của Vương Ma Tử, kẻ nghiện thuốc biết kết quả chắc chắn không quá tệ.

Về phần trong khoảng thời gian này Vương Ma Tử giúp đỡ Triệu Khách như thế nào, hắn ta lại không hề quan tâm quá trình này.

Chỉ để ý rốt cuộc Triệu Khách đã tăng tiến bao nhiêu, có khả năng sống sót trong thần bí chi địa hay không.

Chuyện này liên quan đến việc sau này hắn ta có thể tự do hay không, đương nhiên hắn ta sẽ chú ý hơn.

“Hừ!”

Vương Ma Tử lười nói nhảm với kẻ nghiện thuốc, chỉ quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Khách, suy nghĩ một chút vẫn nói: “Ngươi xác định sẽ đi thần bí chi địa??”

“Phải đi!”

Nhắc đến chuyện này, giọng điệu Triệu Khách trở nên kiên định.

Hắn không phải Tống Hằng, có thể lấy ra rất nhiều tài nguyên, thậm chí không tiếc tiêu tốn tài sản mấy trăm vạn vì cung cấp hoàn cảnh tốt nhất cho lão gia tử.

Cũng không phải La Thanh có thể thường xuyên ở bên cạnh lão gia tử, báo hiếu cho lão gia tử.

Điều hắn có thể làm cũng chỉ có nghĩ cách hoàn thành tâm nguyện sau cùng giúp lão gia tử, đây cũng là điều duy nhất mà tên bất hiếu như hắn có thể làm.

Hắn là một người ích kỷ, nhưng không có nghĩa hắn có thể từ bỏ người thân thiết nhất.

Ngược lại, Triệu Khách ích kỷ đến tận xương tùy mới có thể trân trọng mỗi một người thân của mình, vì hắn chỉ có những người thân đó.

Triệu Khách cũng có thể đối xử với người thân của hắn như một vài người trong lòng có thiên hạ, đại ái vô cương, thường xuyên nghĩ đại nghĩa diệt thân, đại ái vô tư, bỏ qua bản thân vì mọi người.

“Ừm… Cẩn thận một chút, bên trong thần bí chi địa càng giống không gian khủng bố rời rạc, điểm quan trọng nhất là…”

Nói xong câu cuối cùng, vẻ mặt Vương Ma Tử trở nên nghiêm túc, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Triệu Khách, nói ra từng chữ một: “Không, được, tin, ai, hết!”

Triệu Khách khẽ giật mình, nhưng chẳng mấy chốc đã gật đầu với Vương Ma Tử tỏ ý cảm ơn đã nhắc nhở.

Nhưng suy nghĩ lại, Triệu Khách vẫn không nhịn được vặn hỏi Vương Ma Tử, rốt cuộc cái gọi là thần bí chi địa có dáng vẻ thế nào.

Nghe Triệu Khách hỏi như vậy, dù là kẻ nghiện thuốc hay Vương Ma Tử, sắc mặt hai người đều trở nên cổ quái nhìn nhau, nở một nụ cười khổ.

Kẻ nghiện thuốc giải thích với Triệu Khách: “Không cách nào nói rõ, mỗi người đi vào đều đối mặt với tình huống khác biệt, có lẽ ngươi sẽ thấy một tòa nhà cao tầng, có lẽ là một khu mộ hoang, thậm chí có người đi ra phát hiện mình đang cưỡi một con ngựa không đầu, nơi đó rất quỷ dị.”

Số lần kẻ nghiện thuốc tiến vào thần bí chi địa rất ít, cũng chỉ có hai lần.

Nhưng Vương Ma Tử cũng được coi là kinh nghiệm phong phú, nhưng ý kiến của hắn ta rất giống với kẻ nghiện thuốc, không có cách nào hình dung nơi đó.

Nếu thật sự phải hình dung, đó như vô số không gian khủng bố vỡ vụn được ghép lại, tóm lại quỷ dị đến mức không thể hình dung.

“Hừ, không tám dóc với các ngươi nữa, ta về ngủ!”

Vương Ma Tử lẩm bẩm nói xong liền rời đi, tám ngày không ngủ, hắn ta vừa buồn ngủ vừa mệt, sau khi tạm biệt đám người Triệu Khách đã trở về nhà mình nghỉ ngơi.

“Cho ngươi!”

Lúc này, kẻ nghiện thuốc lấy ra một cái ngọc bài từ trong ngực, đưa cho Triệu Khách.

Mặt trước của ngọc bài viết một chữ Quỷ, mặt sau là một đám mây màu đỏ.

“Lúc ngươi đi ra, cái ngọc bài này sẽ chỉ dẫn ngươi đi đến khu vực biên giới của thần bí chi địa, tìm tới Hồng… Sư mẫu của ngươi sẽ chờ ngươi ở đó!”

Kẻ nghiện thuốc nhận ra bản thân suýt nói lỡ lời, cũng may kịp thời phát hiện, vội vàng đổi lại.

Triệu Khách cũng không nhận ra, thu hồi ngọc bài vào chiếc nhẫn trữ vật trên tay.

Chiếc nhẫn này là yêu cầu của Triệu Khách vào trước đó, dù sao không có sách tem sẽ có rất nhiều điều bất tiện.

“Ngươi đến đây một chút đi!”

Lúc này Y Nữ đột nhiên kéo tay Triệu Khách.

Triệu Khách giật mình, vội vàng nói: “Đừng, ta đã có thê tử!”

Nghe đến đây, Y Nữ oán hận liếc nhìn Triệu Khách: “Phì, ngươi nghĩ vớ vẩn gì đó, đi cùng ta đi!”

Chỉ thấy Y Nữ lôi kéo Triệu Khách đi vào trong phòng, đưa Tuyết Cơ Tử treo trên tường cho Triệu Khách.

Nhìn Y Nữ đưa Tuyết Cơ Tử đến, Triệu Khách không nhịn được ngơ ngác.

Sau khi im lặng một lát, Triệu Khách đẩy thanh đao về, nghiêm mặt nói: “Cây đao này đã là của ngươi!”

“Coi như ta cho ngươi mượn, sau này trở về nhớ trả cho ta.”

Nói xong lại nhét thanh đao vào tay Triệu Khách, cũng mặc kệ Triệu Khách có chịu nhận lấy hay không, quay người chuẩn bị rời đi.

“Này!”

Bình Luận (0)
Comment