“Món ăn này tên là Song long hí châu, kính mời Đại Vương đánh giá!”
Triệu Khách nói xong chắp tay trước ngực, yên tĩnh đứng bên cạnh.
Vương Ma Tử thấy thế, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, nhưng dù sao nàng cũng là âm hồn, luôn không thích những thứ vàng chói.
Chỉ có điều không chịu nổi cái miệng thèm ăn, cầm đũa suy nghĩ một chút, lại há miệng nuốt hai con rết vào.
Không thể không nói, hai con rết này béo mập tinh tế tỉ mỉ, con rết màu vàng óng ngọt ngào sướng miệng, con rết màu bạc lại là mùi thơm tươi khắp nơi.
Hai loại hương vị hoàn toàn khác biệt khiến trên mặt Vương Ma Tử dần nở một nụ cười.
Lại nhìn viên bảo châu vàng óng ánh trong đĩa, chỉ thấy vẻ mặt Vương Ma Tử hơi bối rối, cầm đũa gắp lên.
Tuy nhìn là bảo châu, nhưng dùng đũa gắp lại cảm thấy mềm nhũn đàn hồi.
“Đây là làm từ cái gì?”
Vương Ma Tử quay đầu nhìn về phía Triệu Khách, hình như thấy khá tò mò rốt cuộc bảo châu vàng óng ánh này được làm từ cái gì.
“A di đà Phật, món ăn này dùng ngưu bảo làm ra!”
Triệu Khách chắp tay trước ngực giải thích với Vương Ma Tử.
Vương Ma Tử nghe vậy, sau khi nhìn thoáng qua quần áo tiêu sư trên bếp, không khỏi nhíu mày gật đầu.
Nàng liếc mắt nhìn quanh, sau khi thấy Quỷ cầm canh đứng chảy nước miếng bên cạnh, không nhịn được nhíu mày đẩy đĩa đồ ăn đến: “Muốn ăn, thưởng cho ngươi!”
Triệu Khách đứng bên cạnh, trên mặt vẫn đang mỉm cười, nhưng lúc nghe được câu này trong lòng lại trở nên nặng nề.
“Tính sai!”
Tất nhiên bên trong viên hạt châu vàng óng kia đã bị Triệu Khách động tay động chân.
Cũng không phải thuốc độc gì, cho nàng ăn thuốc độc vỡ cả bụng cũng chỉ hạ độc chết Vương Ma Tử, không có chút tác dụng nào với Vương lão thái trên người Vương Ma Tử.
Nhưng bên trong lại thả nước cay mà Triệu Khách hút ra từ trong dưa cay.
Cái gọi là cô đọng chính là tinh hoa, tuy không nhiều nhưng vị cay nóng rực của dưa cay đủ khiến cả người Vương Ma Tử bốc cháy như là châm lửa.
Chỉ cần huyết khí trên người Vương Ma Tử trở nên sống động, tất nhiên Vương lão thái nhập vào hắn ta cũng không chịu được, sẽ thoát khỏi người hắn ta.
Nhưng sau chuyện này, e rằng Vương Ma Tử phải chịu tội nhiều hơn.
Đúng là người tính không bằng trời tính, Triệu Khách cũng không ngờ Vương lão thái lại thưởng viên ngưu bảo này cho Quỷ cầm canh, tinh thần không khỏi trở nên lạnh băng.
“Đa tạ Đại Vương!”
Quỷ cầm canh đứng bên cạnh không ngậm miệng được, hắn ta đã sớm đứng bên cạnh chảy nước miếng, lúc này lại thấy Đại Vương thưởng món ngon cho mình, không khỏi khiến Quỷ cầm canh cảm nhận được niềm vui to lớn.
Hắn ta lại gần, đưa tay muốn bắt lấy ngưu bảo trong đĩa, nhưng vừa đưa tay ra đã thấy một bóng đen há miệng nhét ngưu bảo vào trong miệng.
Điều này khiến Quỷ cầm canh ngạc nhiên, quay đầu thấy Vương Ma Tử híp mắt say sưa ngon lành nhai, vừa ăn vừa ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Quỷ cầm canh.
Không đợi Quỷ cầm canh kịp phản ứng, nhấc chân đá vào ngực Quỷ cầm canh đang thấy uất ức, đạp Quỷ cầm canh lộn một vòng trên mặt đất.
“Tên chó chết nhà ngươi không biết bản thân là thứ gì, đúng là được đà lấn tới!”
Giọng điệu không âm không dương truyền ra từ trong miệng Vương Ma Tử, vị Vương lão thái này căn bản không định cho Quỷ cầm canh ăn, chỉ mượn cơ hội này để hung hăng dạy dỗ Quỷ cầm canh một chút.
Bị đá một cái như thế, chỉ thấy khuôn mặt to đỏ thẫm của Quỷ cầm canh lúc trắng lúc xanh, cúi đầu nằm sấp trên mặt đất, không dám nói lời nào.
“Hừ, các ngươi là một bầy chó do ta nuôi, ta không được như ý, các ngươi cũng đừng hòng sống thoải mái!”
Nói xong lời này, Vương Ma Tử lập tức đứng lên, nhìn những du hồn bị nàng giam cầm.
Nàng nhíu mày, chỉ một bàn du hồn gần nhất mắng: “Đám tạp chủng các ngươi, lúc còn sống chỉ biết đứng sau lưng nói nhà ta dài ngắn, nói ta quản nhi tử của ta, mỗi ngày mắng chửi nhi tức, không có phụ đạo, việc nhà lão nương có đến lượt các ngươi xen vào không!”
“Còn có ngươi! Không phải ngày nào cũng trù ta chết, tiện tính toán đi ị đi tiểu trên mộ phần của ta!”
Nói xong, chỉ thấy vẻ mặt Vương Ma Tử hiện ra sự thoải mái không diễn tả được: “Các ngươi ngóng trông ta chết, ta có chết cũng phải kéo các ngươi đi theo ta, vĩnh viễn đi theo ta, vĩnh viễn không được siêu sinh!”
Nhưng vừa nói xong đã thấy khuôn mặt Vương Ma Tử vặn vẹo, dù trên đầu không có mồ hôi nhưng lại khiến Vương lão thái nhập xác Vương Ma Tử cảm thấy càng ngày càng nóng, tâm trạng cũng trở nên nóng nảy.
Triệu Khách thấy thế, trong lòng vô cùng vui vẻ, ánh mắt nhìn về phía cái đầu người ở trên bàn thờ sau lưng.
Nhưng vừa quay đầu lại, trong lòng Triệu Khách đã nhảy dựng lên.
Không biết cái đầu người trên bàn thờ phía sau đã mở mắt ra từ lúc nào, trên mặt lại nở một nụ cười lạnh, nhìn chằm chằm Vương Ma Tử!
Dường như phát hiện ánh mắt của Triệu Khách, chỉ thấy cái đầu người này xoay chuyển hai tròng mắt, ánh mắt lại nhìn về phía Triệu Khách.
Nhưng lần này Triệu Khách lại nhanh chóng xoay người, không đối mặt với cái đầu người, trong lòng Triệu Khách vẫn còn nhớ kỹ bài học trước đó.