Chỉ thấy huyết khí trên người Vương Ma Tử càng lúc càng nồng nặc như sắp áp chế không nổi, chỉ thấy trong đoàn bóng đen kia đột nhiên đưa ra một cái móng vuốt màu đen, túm lấy du hồn huyện lệnh trên mặt đất.
Trong bóng đen lộ ra cái mồm to như chậu máu, một ngụm nuốt du hồn huyện lệnh vào.
Trong chốc lát, tia sáng nhọn màu đen cuốn lên một cơn gió lạnh âm trầm ở xung quanh, khiến trên trán Vương Ma Tử bắt đầu chảy ra một sợi mồ hôi lạnh.
“Hắc hắc, đừng vùng vẫy nữa, ta đã hút dương khí của ngươi tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi, đến lúc đó ta cho một cơ duyên để ngươi đầu thai vào nhà tướng, cả đời vinh hoa phú quý, ngươi cảm ơn ta còn không kịp!”
Lúc nói chuyện, chỉ thấy Vương lão thái đưa tay túm lấy một tên du hồn, há miệng thôn phệ.
Trong chốc lát, Vương Ma Tử bắt đầu không chịu nổi, chỉ cảm thấy sau lưng mình như có một tảng băng, thân thể Vương Ma Tử đã sớm không sợ nóng lạnh, lúc này lại bắt đầu run rẩy.
Đúng vào lúc này, lại thấy một tên âm hồn lặng yên bước tới, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm bóng đen sau lưng Vương Ma Tử, không biết nghĩ đến cái gì đột nhiên đưa tay một phát bắt lấy Vương lão thái.
“Ừm?”
Vương lão thái ngây người một lúc, chợt trong sương đen nhô ra một lớp da mặt màu đen của Vương lão thái, trong đôi hốc mắt trống rỗng đột nhiên lóe ra một tia sáng lạnh, cười lạnh một tiếng: “Tự tìm đường chết!”
Lúc nói lời này đã há miệng muốn nuốt du hồn vào, nhưng còn chưa chờ nàng thôn phệ lại cảm thấy sau lưng nặng nề.
Lại nhìn lên, không biết từ lúc nào sau lưng lại xuất hiện thêm hai tên du hồn, đứng phía sau túm chặt lấy nàng, không ngừng kéo nàng ra sau.
Nhìn đến đây, trong lòng Vương lão thái vừa sợ vừa giận, cũng không biết hôm nay thế nào đám người này đều muốn lật trời.
Trong lúc sợ hãi, đã thấy càng ngày càng nhiều du hồn bắt đầu nhào lên, không ngừng kéo Vương lão thái ra sau.
“Phản, phản!”
Thấy mình lại bị những du hồn này dần kéo xuống từ trên người Vương Ma Tử, Vương lão thái thật sự tức hổn hển, há miệng không ngừng nuốt du hồn bên cạnh vào trong miệng.
Nhưng một lần nàng chỉ có thể nuốt được một người, liên tục nuốt vào cũng khiến nàng không chịu nổi.
Lúc này, Triệu Khách đứng bên cạnh, đôi mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Vương lão thái, không biết đã mở ra đồng tử phụ từ lúc nào, ánh mắt nhìn đoàn sương đen kia như đang tìm kiếm cái gì đó.
“Quỷ cầm canh, ngươi còn suy nghĩ gì nữa, đẩy đám rác rưởi này ra cho ta!”
Lúc này Vương lão thái nhìn Quỷ cầm canh còn đang ngơ ngác ở bên cạnh, mở miệng la lên, đồng thời quay đầu lại lạnh lẽo nhìn những du hồn đó: “Vốn ta còn nghĩ chờ ta đi ra sẽ thả các ngươi đi đầu thai, hiện tại các ngươi đừng hòng rời đi!”
Lúc này Quỷ cầm canh đã tỉnh táo lại từ trong sự ngơ ngác, vội vàng giơ chiêng đồng trên tay lên.
Nhưng vừa nâng chiêng chùy đến giữa không trung, đã thấy Triệu Khách híp mắt lại, đầu ngón tay bắn ra một tia kiếm mang.
Kiếm mang vàng óng ánh vòng quanh cánh tay Quỷ cầm canh chợt lóe lên, lại một kiếm cắt mất cái tay đang cầm chiêng đồng của Quỷ cầm canh.
“Hòa thượng, ngươi dám!”
Thấy thế, đầu tiên Quỷ cầm canh ngạc nhiên, chợt trên mặt xuất hiện vẻ giận dữ, muốn xông lên liều mạng với Triệu Khách.
Nhưng hắn ta chỉ là một tiểu lâu la, sao Triệu Khách lại để hắn ta ở trong lòng, không đợi tới gần đã gọi ra Nhiếp nguyên thủ quét một tay qua.
Bàn tay lớn vàng óng ánh đánh Quỷ cầm canh lăn lộn trên mặt đất mấy vòng.
Nhìn Quỷ cầm canh lăn trên mặt đất, Triệu Khách không khỏi cười lạnh thành tiếng: “Những du hồn bình thường này đều biết phản kháng, đã đến lúc này ngươi còn không biết phản kháng, rõ ràng là một luồng nô tính từ trong xương cốt!”
Sự thay đổi của những du hồn này vượt qua sự dự đoán của Triệu Khách, vốn tưởng Quỷ cầm canh cũng nhân cơ hội này phản kháng.
Không ngờ, đã đến lúc này, vậy mà con hàng này còn đi giúp Vương lão thái, điều này thật sự khiến Triệu Khách cảm thấy bất ngờ.
Xem ra có vài người biến thành quỷ, cũng không đổi được sự nô tính ăn sâu vào trong xương cốt của những người này.
Quay đầu nhìn thoáng qua, trong mắt Triệu Khách lóe lên tia sáng, nhìn kỹ không khó nhận ra trên ngực Vương lão thái lại mơ hồ có một vết rách không đáng chú ý.
“Chính là cái này!”
Thấy vết rách, ánh mắt Triệu Khách lóe lên, lấy ra một món đồ từ trong sách tem.
Món đồ này là thứ hắn móc ra từ phía dưới đống đổ nát, là Lâu lão đầu cố ý giấu ở dưới đống đổ nát, một sợi lông vũ vàng óng ánh dính máu tươi.
Vừa lấy lông vũ ra, vẻ mặt Vương lão thái lập tức xuất hiện sự thay đổi, cứ như gặp được khắc tinh gì đó, trên mặt lại lộ ra vẻ hoảng sợ.
Nàng hú lên quái dị, lại chủ động tránh khỏi trên người Triệu Khách, nhưng những du hồn đó như đá nặng ngàn cân, nắm kéo nàng từ phía sau.
Cơ hội tốt như vậy, sao Triệu Khách có thể buông tay, hắn giơ tay đâm lông vũ vào trên ngực Vương lão thái.
Nhưng đúng lúc này Vương Ma Tử đã tỉnh táo lại thay đổi sắc mặt, bàn tay đưa ra như tia chớp, một phát bắt lấy cổ tay Triệu Khách, hét to: “Nếu nàng chết, chúng ta đều phải xong đời!”