Gân xanh trên trán Vương Ma Tử kéo căng, bàn tay nắm chặt cổ tay Triệu Khách, hai hàng lông mày nhíu chặt lại với nhau, mồ hôi lạnh lăn xuống theo trán Vương Ma Tử, ngẩng đầu nhìn Triệu Khách nói: “Trọng điểm là cái đầu người này!”
“Đầu người!”
Triệu Khách nghe vậy ngạc nhiên, tất nhiên hắn biết cái đầu người này có điều gì đó quái lạ, nhưng Triệu Khách cũng không coi đầu người là mục tiêu.
Thứ nhất, vì mục tiêu của hắn là chiếc quan tài kia chứ không phải đầu người.
Thứ hai, trên người không có nhiệm vụ cũng không có sự trừng phạt.
Cái đầu người cổ quái kia lộ ra vẻ quỷ dị khắp nơi, Triệu Khách không hề muốn để ý tới.
Lúc này nghe được thứ quan trọng là cái đầu người này, Triệu Khách vô thức quay đầu, quả nhiên đã thấy con mắt của đầu người đầy oán độc nhìn chằm chằm Vương Ma Tử, như đang oán hận Vương Ma Tử nhiều chuyện.
Lúc này, Vương Ma Tử hoàn toàn tránh thoát sự khống chế của Vương lão thái sau lưng, duỗi tay nắm lấy cánh tay Triệu Khách: “Không kịp giải thích, nhanh đi theo ta!”
“Đợi chút!”
Triệu Khách tránh khỏi tay Vương Ma Tử, lao nhanh vào sảnh trước.
Ánh mắt của cái đầu người trên bàn thờ vẫn nhìn chằm chằm vào Triệu Khách, thấy Triệu Khách bước nhanh tới, trên khuôn mặt cứng ngắc không khỏi xuất hiện vẻ mong đợi.
Bờ môi mấp máy, giọng nói trống rỗng u ám truyền vào trong tai Triệu Khách.
“Dẫn ta đi, ta có thể cho ngươi lực lượng mà ngươi muốn!”
Triệu Khách ngạc nhiên không nhịn được dừng bước, lần đầu tiên nhìn thẳng vào cái đầu được đặt ở trên bàn thờ.
“Đúng vậy, dẫn ta đi, ta có thể cho ngươi tất cả thứ mà ngươi muốn!”
Thấy ánh mắt Triệu Khách nhìn sang, đầu người không kiềm chế được sự hưng phấn, nhưng lại thấy Triệu Khách đột nhiên tăng tốc, nhấc chân đạp ra.
“Ầm” một tiếng nặng nề, cái đầu trên bàn thờ còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, cảnh tượng trước mắt biến ảo, lại vạch ra một đường vòng cung ở giữa không trung, một phát bị Triệu Khách đá vào trong chảo dầu đang sôi trào.
“Phì, thật sự coi ta là đồ ngu, đây mới là bảo bối mà ta muốn.”
Sau khi Triệu Khách mắng một câu, xoay người khẽ vỗ vào nắp quan tài, khiêng quan tài lên thu vào Không gian giới chỉ của hắn.
Thu lại quan tài xong, Triệu Khách lại nhìn sang, chỉ thấy Vương lão thái đã biến thành một đoàn sương đen, trong sương đen sinh ra ba cái miệng to như chậu máu không ngừng cắn nuốt du hồn.
Mỗi khi cắn nuốt một du hồn, chỉ thấy âm khí trên người Vương lão thái lại dày đặc hơn một chút như mây đen bành trướng, thậm chí có thể thấy từng khuôn mặt vặn vẹo giãy giụa gào thét trong mây đen.
“Đi mau!”
Lúc này Vương Ma Tử thúc giục Triệu Khách, Triệu Khách thấy thế cũng vội vàng theo sau.
Hai người đá văng cánh cửa nghĩa trang, bên ngoài nghĩa trang lại là một thôn trang vắng vẻ rách nát.
“Bên này!”
Dường như Vương Ma Tử không hề xa lạ với nơi này, dẫn Triệu Khách chạy về phía trước.
Tuy hai người không có tem năng lực, nhưng dù là Vương Ma Tử hay Triệu Khách đều có thể phách kinh người không giống bình thường.
“Cái này cho ngươi!”
Trong lúc lao đi như bay, Triệu Khách lấy ra một cái Bánh bao hoàng kim dược từ trong Không gian giới chỉ cho Vương Ma Tử.
Dù sao tên này cũng bị vị Vương lão thái kia nhập xác hai ngày, thân thể sắp bị Vương lão thái móc rỗng, lúc này chưa chạy được bao xa trên trán đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Vương Ma Tử cũng không khách sáo, sống chết ngay trước mắt, tất nhiên cũng không quan tâm nhiều như vậy, hắn ta nhét thẳng bánh bao vào trong miệng, gần như không nhai chút nào đã nuốt xuống.
Cũng may đống Bánh bao hoàng kim dược mà Triệu Khách mới làm đã được cải tiến, càng dễ dùng ăn hơn.
Nếu đổi lại là nhóm Bánh bao hoàng kim dược trước, với cái kiểu cứng rắn nuốt trong lúc lao đi như Vương Ma Tử, có lẽ sẽ khiến hắn ta nghẹn chết.
Ăn Bánh bao hoàng kim dược, Vương Ma Tử lập tức mừng rỡ, vẻ mặt đã khôi phục rất nhiều.
Hai người không hề nói chuyện, lao đầu chạy về phía trước, cũng không biết đã chạy được bao xa.
Thấy trời đã gần sáng, hai người mới dừng lại trước một dòng sông.
Vương Ma Tử quay đầu nhìn sau lưng, sau khi xác định sau lưng không có điều gì khác thường mới dừng bước, hắn ta ngồi bệt xuống đất, thở ra một hơi dài nói: “Phù! Cuối cùng đã an toàn.”
Triệu Khách cởi giày, ngâm chân ở trong nước sông, lấy ra một cái Bánh bao hoàng kim dược từ trong Không gian giới chỉ, cho vào trong miệng chậm rãi nhai nuốt.
Hắn vừa ăn vừa hỏi Vương Ma Tử: “Vì sao vừa rồi không cho ta xử lý Vương lão thái kia trước, sợi lông gà màu vàng trên tay ta vừa hay khắc chế nàng.”
Lúc Triệu Khách nói lời này cũng lấy ra sợi lông màu vàng kia, chiếc lông chim này là bảo vật gia truyền của Lâu lão đầu, thật ra vào đêm Vương lão thái tìm Lâu lão đầu tính sổ, lúc ấy Lâu lão đầu cũng trốn trên xà nhà.
Nhưng hắn ta khác với Triệu Khách, Lâu lão đầu trốn ở phía trên vì lấy bảo vật gia truyền giấu trên xà nhà.
Sợi lông vũ màu vàng này là trọng bảo do tổ tiên Lâu lão đầu truyền xuống, cũng vì hắn ta làm quan tài, lo lắng dính phải đồ không sạch sẽ, mới lấy được bảo vật này từ chỗ một vị cao tăng đắc đạo.
Sợi lông vũ màu vàng này đã giữ mạng của Lâu lão đầu vào đêm đó.