Kết quả giống với tình huống mà Triệu Khách gặp phải, sau khi bị lông vũ màu vàng đánh trọng thương, Vương lão thái lại hại chết lão bà của hắn ta, rồi mới bỏ chạy không có bóng dáng.
Trên quyển “Định luận nắp hòm” cũng không nhắc đến, thật ra vào mấy ngày sau, đêm nào cũng có người đến gõ cửa.
Mỗi lúc trời tối Lâu lão đầu đều phải chịu đựng sự lo lắng và tra tấn, sợ Vương lão thái lại tìm hắn ta trả thù, sau cùng thật sự không chịu được đã tự sát.
Nhưng trước khi tự sát, hắn ta dự cảm sau này Vương lão thái còn trở về, thậm chí sẽ chiếm lấy nghĩa trang.
Cho nên đã giấu sợi lông vũ màu vàng này ngay dưới mí mắt của nàng, đồng thời trong cái hộp dưới đống đổ nát kia còn viết rõ ràng nguyên do chuyện này.
Bây giờ, sợi lông vũ màu vàng này thật sự có thể giết chết Vương lão thái, nhưng lại bị Vương Ma Tử ngăn cản.
Sau khi nghe Triệu Khách kể lại chuyện này, Vương Ma Tử mới chợt hiểu ra, trên mặt lộ ra nụ cười khổ: “Nếu đúng như ngươi nói, lão thái bà này thật sự đáng chết.”
Triệu Khách lắc đầu, tỏ vẻ không quan tâm việc này.
“Có đáng chết hay không thì ta không quan tâm, ta chỉ nhớ nhung cỗ quan tài kia.”
Vương Ma Tử nghe vậy vẻ mặt càng kỳ quái hơn, nhưng hắn ta cũng không hỏi nhiều mà chỉ giải thích lý do trong đó.
Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Vương Ma Tử trở nên nghiêm chỉnh, ánh mắt nghiêm túc nói với Triệu Khách: “Ngươi nghe ta nói, cái đầu người này còn sống!”
“Sống? Sau đó thì sao?” Đương nhiên Triệu Khách nhận ra cái đầu người này còn sống, cũng không thấy hài lòng với đáp án này.
Nhưng Vương Ma Tử cũng không thừa nước đục thả câu, cẩn thận giải thích.
Dĩ nhiên cái đầu người này là thứ thần bí mà mọi người phải tìm ở trong thần bí chi địa.
Phần lớn thứ này đều là xác chết, nhưng ngẫu nhiên sẽ xuất hiện một món đồ nào đó, thậm chí có thể là sinh vật kỳ quái nào đó, có thể là tảng đá đủ loại.
“Nhưng ngươi phải chú ý một điều, thứ chúng ta cần tìm là vật chết, là xác chết, chứ không phải thứ còn sống, gặp được những thứ này phải cẩn thận.”
Nghe Vương Ma Tử nói vậy, Triệu Khách hơi hiểu ra, nhấc chân ra khỏi nước sông: “Ý của ngươi là… Hắn là một người sống?”
“Coi như vậy, cũng không tính là vậy, nhưng có thể chắc chắn lực lượng mà cái đầu người này có được không phải thứ mà trạng thái hiện tại của chúng ta có thể chống đỡ được.”
“Nhưng… Những điều này có liên quan gì với Vương lão thái?”
Triệu Khách nghĩ mãi mà không rõ, rốt cuộc giữa đôi bên có quan hệ như thế nào.
“Cũng không biết Vương lão thái kia làm thế nào chiếm được cái đầu người này, lại tạo thành một loại kiềm chế nào đó với cái đầu người này, đồng thời hấp thu rất nhiều lực lượng của đầu người, nếu không nàng đâu thể tùy tiện khống chế ta. Nếu ngươi giết Vương lão thái, đến lúc đó đầu người mất đi sự kiềm chế, e rằng hai chúng ta đừng nghĩ sống sót chạy đi!”
Về điều này, kinh nghiệm và tầm mắt của Vương Ma Tử càng xa hơn Triệu Khách.
Trên thực tế hắn ta cũng xui xẻo, sau khi rơi xuống từ giữa không trung, hắn ta vừa tỉnh lại đã bị một bộ huyết thi đuổi giết, hoảng hốt chạy bừa vào nghĩa trang trốn tránh.
Kết quả phát hiện trong nghĩa trang có một cái đầu người thần bí.
Điều này khiến trong lòng Vương Ma Tử vui mừng, tuy hắn ta không dùng được nhưng không cản trở việc mình nghĩ cách giữ lại, dù sao thứ này tuyệt đối không bị giảm giá trị.
Nhưng vừa tới gần, đầu người đột nhiên mở hai mắt ra, giống với trạng thái lúc Triệu Khách suýt bị khống chế, hắn ta cũng mơ hồ trúng chiêu.
Chờ đến khi phát hiện điều không ổn, Vương lão thái đã xuất hiện, Vương Ma Tử chịu thiệt thòi lớn mới hiểu ra bí ẩn trong đó nhưng đã không kịp nữa.
Vương lão thái gần như không phí sức đã khống chế hắn ta, nếu không có Triệu Khách, e rằng cái mạng này của hắn ta đã mất ở đó.
Triệu Khách và Vương Ma Tử kể lại tình cảnh mà mình gặp phải, trong lòng hai người đều thổn thức, ai ngờ sau khi hai người rơi xuống lại gặp nhiều rắc rối như vậy.
“Đi thôi, chúng ta đừng dừng lại nơi này, mau rời khỏi thì tốt hơn.”
Vương Ma Tử đã nghỉ ngơi đủ, hai người không có nhiệm vụ cũng không bị trừng phải, không cần phải nghĩ cách lấy đi cái đầu người này.
Hơn nữa với trạng thái hiện tại của hai người, có thể bớt một việc thì bớt một việc mới là tốt nhất.
Nhưng lúc Vương Ma Tử định đứng dậy rời đi, Triệu Khách đột nhiên vỗ vai Vương Ma Tử.
“Cái gì?”
Vương Ma Tử quay đầu nhìn về phía Triệu Khách, không biết Triệu Khách vỗ mình làm cái gì.
Chỉ thấy Triệu Khách ngẩng lên, cũng không biết đang nhìn cái gì lại nhíu chặt lông mày khẽ nói: “Bộ huyết thi mà ngươi vừa nói là hắn?”
Lúc Triệu Khách nói chuyện còn đánh mắt một cái, Vương Ma Tử nhìn sang theo ánh mắt Triệu Khách không khói hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ thấy một bộ cương thi máu me đầm đìa đang đứng ở giữa sườn núi, hốc mắt trống rỗng cúi đầu quan sát mình.
Vương Ma Tử ngẩng đầu, ánh mắt đờ đẫn nhìn huyết thi, vẻ mặt như gặp phải quỷ, nhảy dựng lên từ dưới đất.
“Mả mẹ nó, lúc này mới rời khỏi hang hổ, tại sao lại đến ổ sói!”
Triệu Khách không để ý đến lời càu nhàu của Vương Ma Tử, cầm ngược sợi lông vũ màu vàng kia ở trong lòng bàn tay.