Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1663 - Chương 1663 - Thay Mận Đổi Đào

Chương 1663 - Thay mận đổi đào
Chương 1663 - Thay mận đổi đào

“Kỳ quái, sao con đường này lại trông quen mắt như thế?”

Nhìn quỹ tích trên mặt đất, Vương Ma Tử đẩy bụi cỏ ra nhìn lên, chỉ thấy trước mặt là một vùng đổ nát, lờ mờ có thể nhìn ra là một thôn làng rách nát.

Thôn làng đã hoang phế, có vài căn phòng sập chỉ còn lại nửa bức tường đứng ở đó.

Trên mặt đất còn có dấu chân một đoàn người Vương Khải, nhưng không thấy tung tích của bọn họ.

Cũng may Vương Ma Tử là một cao thủ kinh nghiệm phong phú, đổi lại là người khác đã sớm bị đám người Vương Khải phát hiện.

Vương Ma Tử cẩn thận đi dọc theo góc tường về phía trước, ngẩng đầu lên, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vỗ gáy nói: “Móa nó, sao ta lại chạy đến nơi đây!”

Chỉ thấy trên cửa chính cũ nát đang treo một cái biển, trên đó viết hai chữ to: “Nghĩa trang”.

“Mả mẹ nó, đây là muốn mạng mà, không nên không nên, ta phải đi!”

Vương Ma Tử suy nghĩ dự định rời đi, không nói mối quan hệ của mình và Triệu Khách còn chưa tới trình độ đánh cược mạng sống, chỉ cần nghĩ đến lão thái bà kia, Vương Ma Tử đã cảm thấy cả người mất tự nhiên.

Nhưng còn chưa cất bước đi về phía trước, chỉ nghe trong nghĩa trang vang lên một tiếng hét thảm, là tiếng của đám người Trương Hùng.

Thấy thế, Vương Ma Tử do dự một lúc, thấy đầu tường vỡ nát bên cạnh có một cái lỗ chó, Vương Ma Tử suy nghĩ một chút lặng lẽ ngồi xổm xuống, chui vào từ lỗ chó, dự định xem tình hình bên trong thế nào trước.

Hắn ta chui qua lỗ chó, chỉ nghe tiếng đánh nhau bên trong càng ngày càng dữ dội, ngẩng đầu nhìn lên thấy ba người Trương Hùng, Triệu Hưng và Lưu Thiến dựa lưng vào nhau, đau khổ phòng thủ trước căn phòng.

Trong sân treo ba cái lân hỏa, chỉ thấy thị vệ Ảnh tử liên tục không ngừng leo ra từ dưới đất, vồ giết về phía ba người.

Vương Ma Tử lại nhìn ra xa, chỉ thấy Vương Khải lại đứng bên cạnh không ngừng vẫy tay gọi ra thị vệ Ảnh tử, lao thẳng về phía ba người.

Nhưng Vương Ma Tử cẩn thận quan sát, thân thể lập tức chấn động, lúc này mới nhìn rõ đây không phải Vương Khải.

Mặc dù là thân thể Vương Khải nhưng khuôn mặt kia… Lại là cái đầu người bị Triệu Khách đá vào trong chảo dầu trước đó.

Thì ra, vừa rồi Trương Hùng nghe thấy lão thái nói xong, phản ứng đầu tiên là ra tay, nhưng hắn ta còn chưa ra tay đã nghe sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm.

Hắn ta quay phắt lại nhìn, lúc này mới thấy một thanh đao nhọn đâm xuyên qua tim Chu Đồng Bân từ sau lưng, máu tươi theo mũi đao nhỏ giọt trên mặt đất.

Bóng dáng Vương Khải lặng yên lộ ra từ sau lưng Chu Đồng Bân, nhưng nét mặt của hắn ta lại càng hoảng sợ hơn Chu Đồng Bân.

“Không… Đây… Đây không phải ta!”

Ngoài miệng Vương Khải vẫn đang hô hào nhưng tay lại tàn nhẫn hơn bất kỳ ai, “phốc” rút đao ra, trở tay đâm xuyên lưỡi đao vào cổ họng Chu Đồng Bân, dao găm không ngừng vặn vẹo, có thể thấy vết thương của Chu Đồng Bân bị lưỡi đao cắt ra một mảnh máu thịt be bét.

Dù là người đưa thư, chịu thương tổn này tất nhiên phải chết.

“Vương Khải!” Đôi mắt Trương Hùng trợn tròn như chuông đồng, căm tức nhìn Vương Khải, sau khi giận dữ gầm lên một tiếng lại đạp một phát vào lão thái trước mặt.

Hắn ta muốn giương đông kích tây, xử lý lão thái thái quỷ dị này trước rồi lại nói, nhưng một đá này lại đạp vào khoảng không.

Lại nhìn lên, lão thái trước mặt vẫn ngồi ở chỗ đó, nhưng khoảng cách đã lặng yên kéo ra hơn mười mét.

Bàn tay nắm vuốt kim khâu, không nhanh không chậm cẩn thận thêu tấm da trên tay, vừa thêu vừa như lầm bầm lầu bầu nói: “Đã nói chỉ trong tay hiền mẫu, khâu vá không một khe hở, đáng thương cho nhi tử của ta, cuối cùng không trở lại nữa.”

Lúc này Trương Hùng mới chú ý đến, căn phòng vừa rồi đã biến mất không thấy gì nước, trước mặt lại đổi thành một nghĩa trang tối tăm không chịu nổi.

“Khà khà khà khà!”

Một tràng tiếng cười quỷ dị vang lên, tiếng này truyền đến từ bên Vương Khải, chỉ có điều khuôn mặt Vương Khải trắng bệch đáng sợ, tiếng động truyền ra như ngay bên tai.

Điều này khiến trong lòng Vương Khải hoảng sợ muốn hét lên, hắn ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thân thể của mình hoàn toàn không nghe theo sự sai khiến.

Hắn ta nhìn Lưu Thiến, hét to: “Nhanh, nhanh dùng Thánh quang thuật cứu ta!”

Thánh quang thuật có thể xóa bỏ trạng thái tiêu cực ở một trình độ nhất định.

Thật ra ngay từ đầu Lưu Thiến đã lặng yên tụ lực, nâng hai tay lên, một đoàn thánh quang màu vàng chiếu rọi trên người Vương Khải.

Nhưng sau khi sử dụng Thánh quang thuật, không những không giúp Vương Khải khôi phục sự tự do, ngược lại tiếng cười kia càng lúc càng lớn.

“Tiểu nha đầu, ngươi thật sự giúp ta một ơn lớn!”

Nói xong lời này, thân thể Vương Khải khựng lại, hai tay chậm rãi giơ lên giữ đầu của mình, sau đó vặn vẹo.

“Cạch!”

Đôi mắt Vương Khải co rụt lại, thần vận trong mắt dần ảm đạm, nước mắt lăn xuống theo khóe mắt, dường như hắn ta chưa từng nghĩ đến mình sẽ chết trong tay mình.

Chỉ thấy đầu Vương Khải dần vặn vẹo, trực tiếp xoay cái gáy ra phía trước, nhẹ nhàng vén tóc trên gáy lên, một khuôn mặt xa lạ xuất hiện trước mặt ba người, lắc lư tay chân.

Bình Luận (0)
Comment