Chu Đồng Bân thử chuyển hóa quan tài thành con tem, tiện thu vào sách tem, nhưng lại nhận được thông báo 【 Không thể chuyển hóa vật này 】.
“Không thể chuyển hóa, chuyển về trước rồi lại nói.”
Thấy Chu Đồng Bân không thể chuyển hóa, trong lòng Vương Khải càng thấy sốt ruột hơn, thậm chí còn hơi hối hận.
Hối hận vì sao lại nghe theo Trương Hùng, sớm biết chiếc quan tài này có điều quỷ dị, lúc ở trong khách sạn nên trực tiếp cướp quan tài về.
Chỉ thấy Vương Khải lấy ra hai khẩu súng từ trong sách tem, một trái một phải, hai súng cùng bắn.
“Ầm! Ầm!”
Theo hai viên đạn tín hiệu bay lên, bụi cỏ xung quanh lập tức được chiếu sáng.
Ngay sau khi bắn đạn sáng, Vương Khải không ngừng vung lên hai tay, cái bóng xung quanh như bùn bị Vương Khải tùy ý nặn thành từng thị vệ hình người, đứng lên từ trên mặt đất.
Hắn ta rút ra một cái trường đao đen kịt cho đám người xung quanh, lại nặn ra một con voi lớn, chỉ thấy vòi voi cuốn lên một cái rút quan tài ra từ trong đất.
“Chúng ta đi!” Hắn ta cưỡi trên lưng voi, thúc giục mọi người nhanh rời khỏi.
“Ta mở đường!”
Trên người Trương Hùng lập tức bao trùm một tầng kim loại lộng lẫy, một ngựa đi đầu mở đường cho mọi người.
Chu Đồng Bân và Lưu Thiến đi giữa, tuy Triệu Hưng không nói lời nào nhưng không biết từ lúc nào trên hai tay đã có thêm một thanh trường thương màu bạc.
Không thể so với lúc đến, lúc này năm người một lòng muốn rời khỏi đây cũng không cần chọn lựa phương hướng, rời khỏi bụi cỏ này trước lại nói.
Vì vậy tốc độ càng nhanh hơn lúc đến.
“Đợi chút!”
Chưa đi được bao lâu, Vương Khải mơ hồ thấy phía trước như có ánh lửa, tuy rất yếu ớt nhưng nhìn cũng không xa.
“Hình như bên kia có nhà, chúng ta vào xem trước lại nói.”
Vương Khải ngồi trên con voi làm mốc phương hướng, trong chốc lát mọi người đều đi theo phương Vương Khải đi qua.
Đúng như Vương Khải đã nói, đằng đó có một căn nhà, tuy không lớn nhưng trong phòng lại có ảnh lửa.
“Ta đi xem một chút!”
Mặc dù là đoàn đội tạm thời, nhưng có thể thấy đội trưởng Trương Hùng vẫn rất có trách nhiệm.
Sau khi bước đến gần căn nhà, đẩy cửa ra nhìn, trong phòng không lớn, một ngọn đèn dầu đã đủ để chiếu sáng cả căn phòng.
Một lão thái cao tuổi đang ngồi trước ngọn đèn, một châm một tuyến như đang may quần áo.
Thấy có người đi vào, lão thái ngẩng đầu nhìn sang, hình như đôi mắt không được tốt, cẩn thận nhìn Trương Hùng cả nửa ngày mới cau mày nói: “Ngươi không phải nhi tử của ta, ngươi là ai?”
Trương Hùng đánh giá lão thái một chút, hơi do dự: “Ây… Chúng ta là người qua đường, không cẩn thận lạc đường muốn tá túc ở chỗ này một đêm.”
Lúc nói lời này, chỉ thấy đám người Triệu Hưng đi phía sau cũng đã tiến đến.
Lão thái híp mắt nhìn một lúc, nói: “Đến sáng các ngươi phải đi ngay, nhi tử của ta không thích người ngoài.”
“Yên tâm, đến sáng chúng ta sẽ đi.”
Trương Hùng gật đầu, ra hiệu ba người Vương Khải đằng sau đi vào, về phần chiếc quan tài kia, tất nhiên cũng bị đặt ở trong góc tường.
Một đoàn người đi vào trong nhà, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, tuy căn nhà không lớn nhưng ở trong phòng cũng tốt hơn ở bên ngoài đất hoang trống trải.
Lưu Thiến nhìn thoáng qua lão thái, chỉ thấy lão thái ngồi trong góc tường dựa vào ngọn đèn yếu ớt cẩn thận làm việc thêu thùa trên tay.
“Lão thái thái, sao nhà ngươi lại ở nơi vắng vẻ như thế, ngươi ở chung với nhi tử à!”
Lưu Thiến vừa nói vậy, đám người Trương Hùng nhíu mày, đúng vậy, nơi này hoang vu như thế, một lão thái thái ở lại nơi này cũng không đúng lắm.
“Ồ, nơi này vốn là một thôn làng, nhưng về sau người nơi này bắt đầu không sinh được hài tử nữa, đều nói đất có vấn đề nên đã rời đi, ta lớn tuổi không đi được nữa mới ở lại nơi này.”
“Vậy nhi tử của ngươi đâu?” Lưu Thiến tiếp tục vặn hỏi.
Nhắc đến nhi tử của mình, sắc mặt lão thái lập tức hơi khó coi, buông kim khâu trên tay xuống, thở dài nói: “Hắn bị tiểu tiện nhân kia mê hoặc, đã rất lâu rồi không tới, trong nhà đã sắp không còn gì ăn nhưng hắn vẫn chưa trở lại thăm ta.”
Trương Hùng nghe vậy không diễn tả được trong lòng có cảm giác gì, đã rất lâu rồi mình cũng không về nhà.
Thân là một người đưa thư, phải cố hết sức che giấu bản thân, thậm chí rất ít liên lạc với người thân.
Một mặt là mình ở trong không gian khủng bố quá lâu, tính cách trở nên táo bạo hơn, không hợp ở cùng người nhà.
Một mặt khác cũng hy vọng có thể bảo vệ người nhà một chút, đề phòng có người lấy sự an toàn của bọn họ để áp chế mình.
Càng tránh cho bọn họ tiếp xúc với bất kỳ tiên tức gì liên quan đến người đưa thư.
Lúc này nghe lão thái thái nói xong, giọng điệu của Trương Hùng cũng dịu đi: “Vậy à, ngươi yên tâm, chúng ta cũng không ở không, nơi này có ít bạc coi như là tiền nhà của chúng ta.”
Bọn họ đi theo thương đội, trên tay không thiếu bạc, Trương Hùng tiện tay ném một thỏi bạc lên bàn.
Nhưng lão thái lại cười khổ lắc đầu: “Cho ta bạc thì ta cũng không đi được, nếu các ngươi thấy ta đáng thương, vậy giúp ta một việc đi.”
“Việc gì?” Trương Hùng nhíu mày.
Chỉ thấy lão thái nhếch miệng cười, tròng mắt đục ngầu kia nhìn chằm chằm Triệu Hưng, đưa tay ra chỉ: “Ta muốn da của hắn!”