Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1661 - Chương 1661 - Ta Muốn Da Của Hắn

Chương 1661 - Ta muốn da của hắn
Chương 1661 - Ta muốn da của hắn

Trong lòng Vương Khải ngạc nhiên nhìn quỹ tích đèn chiếu sáng rơi xuống, trong lòng suy nghĩ có lẽ góc độ pháo sáng có vấn đề.

Nghĩ đến đây, gánh nặng trong lòng Vương Khải đã được cởi bỏ, lắc đầu: “Không có việc gì, ta hơi thất thần!”

Lúc nói lời này, chỉ thấy hai tay Vương Khải đánh một trảo vào bóng dáng trên mặt đất, cái bóng dưới đất như đất cao su dẻo trên tay Vương Khải, bị bóp thành bóng dáng một con chó.

“Đi!”

Thổi nhẹ một hơi, chỉ thấy Ảnh cẩu trên mặt đất lập tức sống lại, nhảy vào trong bụi cỏ.

“Gâu! Gâu! Gâu!”

Không lâu sau, chỉ nghe một bên khác của bụi cỏ vang lên tiếng chó sủa.

“Xem ra là chúng ta đi nhầm hướng, ở bên kia!”

Trương Hùng đi ở phía trước nhất, hai nữ nhân Chu Đồng Bân và Lưu Thiến đi theo phía sau.

Một người đồng bạn khác là Triệu Hưng vỗ vai Vương Khải: “Làm sao vậy, nhìn ngươi mất hồn mất vía kìa?”

“Không phải! Ta… Được, được, nhanh, làm xong về sớm một chút.”

Vương Khải đẩy Triệu Hưng đi về phía trước.

Xác định một đoàn người đã đi ra, chỉ thấy một người lặng yên leo xuống từ trên tán cây ở nơi xa, chính là Vương Ma Tử đang bám theo.

Sau khi nhảy xuống từ trên cây, Vương Ma Tử không khỏi run rẩy, áp sát lưng vào gốc cây, gió lạnh thổi qua chỉ cảm thấy lông tơ cả người dựng đứng.

Nghĩ lại hình ảnh vừa rồi, trên gáy Vương Khải có một cái mặt người nở nụ cười quỷ dị với hắn ta, Vương Ma Tử cũng sợ đến hoảng.

“Tiểu tử, ngươi thật sự ăn no không có việc gì làm!”

Ngoài miệng mắng một câu, trong lòng không khỏi bắt đầu đánh trống lui quân.

Nhưng hắn ta đưa tay sờ lá bùa màu vàng nhạt trong lồng ngực, Vương Ma Tử cắn răng một cái: “Móa nó, coi như lão tử nợ hắn!”

Lúc nói lời này, chỉ thấy Vương Ma Tử vẫn kiên trì lặng lẽ đi theo sau.

“Gâu! Gâu! Gâu!”

Trong bóng tối, cái bóng một con chó đảo quanh một mảng bùn đất.

Đám người Trương Hùng nhìn theo nơi phát ra tiếng kêu, mặc dù là ban đêm nhưng thị lực của bọn họ không bị ảnh hưởng, có thể nhận ra đất ở đây vừa được đào ra.

“Không sai, chính là chỗ này.”

Trương Hùng gật đầu, cất bước đi lên trước, hắn ta đột nhiên giậm chân, chỉ thấy mũi chân chạm xuống đất, trên mặt đất đã tuôn ra một luồng ám kình.

“Ầm” một tiếng nặng nề, chỉ thấy đất vàng ở trên mặt đất nổ tung, lộ ra chiếc quan tài màu đen ở phía dưới.

Vốn cái quan tài này bị chôn không sâu, vừa chấn động như vậy, quan tài trực tiếp dựng đứng lên từ trong đất.

Trong đêm tối, chỉ thấy chiếc quan tài này đứng thẳng trên mặt đất, âm khí xung quanh còn dày đặc hơn lúc bọn họ gặp được vào lúc ban ngày rất nhiều.

Thậm chí vì âm khí quấn quanh, dường như bức tranh địa ngục trên hai mặt quan tài này đã sống lại, trong thoáng chốc còn có thể nghe được từng tiếng quỷ khóc.

“Đồ tốt!”

Thấy thế, ánh mắt đám người Lưu Thiến sáng lên, đi lên trước đặt tay vào chiếc quan tài.

Chỉ thấy ngón tay chạm vào mặt ngoài quan tài, xung quanh quan tài mơ hồ bốc lên một đoàn sương đen muốn đẩy tay nàng ra.

“Khá thú vị, lúc trước chúng ta đã coi thường chiếc quan tài này.”

Tuy Lưu Thiến không phải người đưa thư loại hệ thánh quang, nhưng nàng là hệ chữa bệnh, nàng không chỉ có tự nhiên, thánh quang và năng lực của mấy loại người đưa thư khác, hơn nữa năng lực tu luyện của bản thân cũng thiên hướng về ánh sáng.

Cho nên nàng cảm nhận rất rõ ràng quan tài bài xích lực lượng của nàng.

Ban ngày chỉ cảm thấy chiếc quan tài này không tầm thường, không ngờ đến đêm chiếc quan tài này còn có điều kỳ quái như vậy.

“Ha ha, lần này chúng ta cũng không đi một chuyến tay không.”

Trương Hùng nở nụ cười, thứ xuất hiện ở thần bí chi địa không có một thứ nào tầm thường.

Tuy bọn họ không hiểu tác dụng của chiếc quan tài này, nhưng lấy về ném vào tế đán để hiến tế ra một con tem cũng không có vấn đề gì.

Đến lúc đó chuyển tay bán đi có thể kiếm được không ít điểm bưu điện.

“Gâu! Gâu! Gâu!”

Ngay lúc đang vui vẻ, Trương Hùng nghe thấy con Ảnh cẩu kia không ngừng xoay quanh Vương Khải, tiếng sủa càng lúc càng lớn, không nhịn được nhướn mày: “Vương Khải, là ngươi gọi ra con chó, làm sao thì làm có thể yên tĩnh được không?”

Vương Khải cũng tỏ vẻ khó hiểu, thứ này do mình triệu hoán ra, theo lý nên rất nghe lời mới đúng, nhưng không hiểu sao hôm nay con chó này lại đảo quanh hắn ta.

“Yên tĩnh!”

Vương Khải xua tay ra hiệu, kết quả con Ảnh cẩu chẳng những không yên tĩnh lại, ngược lại tiếng kêu càng thêm dữ dội.

“Không thích hợp, Trương Hùng chú ý xung quanh, Chu Đồng Bân mang theo quan tài, chúng ta nhanh chóng rời đi!”

Thấy con chó càng sủa càng dữ, trong lòng Vương Khải vốn đã thấy không dễ chịu, lúc này trong lòng càng cảm thấy căng thẳng, luôn cảm thấy một dự cảm xấu càng lúc càng dày đặc ở trong đáy lòng.

Mặc dù bọn họ là đội ngũ tạm thời, nhưng đôi bên không phải là người mới như đám người đưa thư hạ cấp, tất nhiên hiểu rõ trong thần bí chi địa này không chỉ có kỳ ngộ.

Sự nguy hiểm ở nơi này cũng khiến người ta sợ hãi, không biết bao nhiêu người đưa thư chết ở chỗ này, còn chết không rõ ràng.

Thấy Vương Khải đột nhiên trở nên cảnh giác, ánh mắt bốn người Trương Hùng lập tức nhìn quanh, cẩn thận đề phòng.

Bình Luận (0)
Comment