Trong đầu hắn ta nhớ lại hình ảnh Hồng bà bà xuất hiện trong giấc mơ của mình vào đêm hôm đó.
“Nếu gặp nguy hiểm, đốt lá bùa này có thể để ngươi tạm thời khôi phục tám phần thực lực, phải đảm bảo sự an toàn của hắn, sau khi hoàn thành việc này ta có thể đảm bảo từ nay Cừu Bách Lăng sẽ không xuất hiện trong danh sách người đưa thư nữa, ngươi cũng có thể khôi phục thân phận người đưa thư, không cần lo lắng nàng lại tìm đến ngươi!”
Lúc đầu hắn ta tưởng đây là mơ, không ngờ sau khi tỉnh dậy lại thấy lá bùa này ở trên lồng ngực của mình.
Vương Ma Tử suy nghĩ, cắn răng một cái, vẫn thu lại lá bùa này.
Hiện tại còn chưa đến lúc, tiểu tử kia đã có lòng tin với kế hoạch của bản thân như vậy, hắn ta không ngại tin tưởng hắn một lần.
Lúc này, lỗ tai Vương Ma Tử hơi động đậy, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy năm bóng đen xuất hiện bên ngoài cửa sổ.
“Bọn họ đi thật!”
Thấy thế, tinh thần Vương Ma Tử chấn động, không ngờ Triệu Khách tính toán rất chuẩn, lại có người vừa mắt một chiếc quan tài nát.
Hắn ta nhanh chóng thay quần áo, leo ra ngoài cửa sổ đi theo.
Ban đêm gió lớn, ngay cả mặt trăng cũng chỉ là một chấm tròn mơ hồ.
Trong hoàn cảnh đưa tay không thấy được năm ngón này, năm bóng người đi dọc theo bụi cỏ đến mảnh đất hoang phía sau khách sạn.
“Vương Khải, không phải chỉ là một chiếc quan tài à, chúng ta có cần tốn sức đi giày vò như vậy không?”
Người nói chuyện là Chu Đồng Bân, một cái tên rất nam tính nhưng lại là một nữ nhân khác trong đội ngũ.
Không ai biết cái tên này là thật hay giả, nhưng mọi người đã tập mãi thành thói quen.
“Quan tài không quan trọng, nhưng chúng ta phải đi tìm cái gì, xác chết đó, chiếc quan tài này không tầm thường, cho dù trong quan tài không có manh mối gì cũng không phí công chúng ta đi một chuyến, chẳng lẽ ngươi thật sự trông cậy có thể gặp được gói quà lớn người đưa thư nhân sâm này hay sao?”
Lời nói của Vương Khải lại khiến đám người Trương Hùng rất đồng ý.
Bọn họ không phải người nằm trong danh sách bị trừng phạt, lần này tiến vào không có nhiệm vụ cưỡng chế, nhưng bọn họ đến đây không phải để ngắm cảnh du lịch.
Sở dĩ thần bí chi địa có thể khiến người ta ngóng trông, vì bên trong có đủ loại kỳ ngộ và bảo vật.
Có người từng tìm được một tảng đá lớn ở thần bí chi địa, sau khi mang về đưa vào tế đàn, một nhóm tem bạch ngân lại xuất hiện từ bên trong viên đá.
Một nhóm hoàn chỉnh có bảy cái, cho dù là một người đưa thư hạ cấp, thực lực này cũng đủ để ngược đánh đám người đưa thư trung cấp bọn họ.
Còn có người từng tìm được trái cây thần bí ở trong một cái giếng bỏ hoang, sau khi ăn hết thực lực tăng lên không chỉ một bậc.
Đây là sự cám dỗ của thần bí chi địa, cũng là mục tiêu khiến bọn họ đến đây, có lẽ chiếc quan tài kia không đáng chú ý nhưng chẳng may bên trong ẩn giấu manh mối gì thì sao?
Dù sao chiếc quan tài giống vậy đâu khắc một bộ tranh địa ngục như thế?
Chu Đồng Bân nghe vậy hơi nhíu nàng, nàng là người đưa thư hệ cảm giác, lúc di chuyển vẫn cẩn thận đề phòng xung quanh nơi này.
Tuy không phát hiện thứ gì, nhưng không biết vì sao trong lòng Chu Đồng Bân luôn cảm thấy trong lòng không dễ chịu lắm.
Ngoại trừ tiếng bước chân của bọn họ, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, điều này khiến Chu Đồng Bân cảm thấy cả người mất tự nhiên.
“Còn chưa đến?” Có lẽ trong lòng lo lắng khiến Chu Đồng Bân luôn muốn rời đi sớm một chút, nhưng năm người bọn họ đi lâu như vậy vẫn chưa đến, không nhịn được mở miệng thúc giục.
“Kỳ quái, ta nhớ rõ ràng ở phía sau khách sạn không xa?”
Vương Khải gãi đầu, cẩn thận quan sát xung quanh nhưng nơi đây toàn là bụi cỏ hỗn loạn tối đen như mực, không có cả một kiến trúc làm ký hiệu để tham khảo, hắn ta cũng thấy hơi mơ hồ.
“Gọi Ảnh cẩu ra dò đường đi!”
Trương Hùng đứng ở phía sau thấy thế không khỏi nhíu mày, luôn cảm thấy Vương Khải hơi không đáng tin cậy.
Nghe Trương Hùng nói vậy, Vương Khải cảm thấy hơi mất mặt, lấy ra một quả pháo sáng từ trong sách tem, bắn lên đỉnh đầu một phát.
“Ầm!”
Theo một tiếng súng ầm vang, một đạo ánh sáng màu đỏ lập tức chiếu sáng giữa không trung.
Ánh sáng đỏ chiếu xuống, Vương Khải cúi đầu nhìn cái bóng dưới đất, dự định gọi ra Ảnh cẩu.
Nhưng vừa cúi đầu, sắc mặt Vương Khải trở nên cứng đờ, ánh mắt nhìn chằm chằm cái bóng dưới đất, trong lòng lặng yên đếm.
“Một, hai, ba, bốn, năm… Sáu?”
Vương Khải xoa mắt, quay đầu nhìn bốn đồng bạn sau lưng, lại cúi đầu nhìn cái bóng dưới đất.
“Hít!”
Hít vào một ngụm khí lạnh, Vương Khải chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo vọt tới, da đầu tê dại một lúc.
Năm người đứng trên đồng cỏ, cái bóng dưới đất không thừa một người, không thiếu một người, vừa lúc là năm người.
Nhưng cẩn thận nhìn lại sẽ thấy sáu cái đầu người.
“Vương Khải, ngươi ngơ ngác cái gì?”
Thấy Vương Khải nhìn chằm chằm mặt đất cả nửa này lại không có hành động gì, Lưu Thiến không nhịn được mở miệng thúc giục.
Vương Khải hơi ngạc nhiên lại không nói chuyện, ánh mắt nhìn thoáng qua sau lưng nhưng cũng không thấy cái gì.
Lại nhìn xuống mặt đất, vẫn là bóng dáng năm người, cũng không có sáu cái đầu người.
“A? Nhìn nhầm??”