Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1659 - Chương 1659 - Sáu Cái Đầu! (2)

Chương 1659 - Sáu cái đầu! (2)
Chương 1659 - Sáu cái đầu! (2)

Mặc dù có người chết, nhưng sau khi khóc rống một trận thì lão bản nương nên làm cái gì vẫn làm cái đó.

Sai tiểu nhị đến huyện nha báo quan, nhưng một lần đi cũng tốn ít nhất hai ngày, không thể cứ để xác chết ở đó.

Dù sao nơi này là khách sạn, ngươi để xác chết ở đó cũng không thích hợp.

Hơn nữa thời tiết nóng như vậy, để hai ba ngày sẽ thối um lên, chôn trước rồi lại nói, nếu quan phủ truy cứu thì có thể mở quan tài nghiệm thi.

Chỉ không tốn bao nhiêu thời gian, Vương Ma Tử đã kéo một cái quan tài về từ bên ngoài, chiếc quan tài màu đen còn dính chút bùn đất, người không biết còn tưởng Vương Ma Tử đào ra từ trong nghĩa địa nhà ai.

“Ồ!”

Lúc này, Vương Khải nhíu mày, ánh mắt quan sát chiếc quan tài.

“Chiếc quan tài này có vấn đề!”

Vương Khải vừa nói như vậy, bốn người ngồi cùng bàn không nhịn được nhìn thoáng qua, quả nhiên lại thấy hai bên quan tài khắc một bức tranh địa ngục.

Không chỉ trông quan tài không tầm thường, quan trọng hơn là trên quan tài có một luồng âm khí dày đặc, người bình thường không cảm giác được nhưng đám người đưa thư bọn họ lại cảm nhận rất rõ ràng.

“Chiếc quan tài này ở đâu ra, ngươi đào ra từ trong đất à!”

Lão bản nương nhìn Vương Ma Tử kéo quan tài đi vào, không nhịn được che mũi lùi lại một bước.

“Không phải, mấy ngày trước chúng ta đi ngang qua chân núi thấy một đám chó hoang đào chiếc quan tài này ra từ trong đất, bên trong là một chiếc quan tài trống, ta suy nghĩ đã không có người thì thích hợp cho hắn dùng.”

Vương Ma Tử mở miệng giải thích, đám người xem trò vui bên cạnh nhìn thoáng qua chiếc quan tài, không nhịn được suy nghĩ.

“Thoạt nhìn chiếc quan tài này rất dày, không giống đồ của người nhà bình thường!”

“Ngươi muốn à, bán rẻ cho ngươi thì thế nào.”

Vương Ma Tử thấy thế trêu chọc, đối phương nghe xong liên tục xua tay.

Vừa nghe đến quan tài đã thấy xui xẻo, chứ đừng nói chết chiếc quan tài từng có người nằm lại càng xui xẻo, cho dù tốt cũng không thể mang về nhà.

“Được, được, nhanh đặt xác vào đi, trước tiên chôn ở mảnh đất hoang đằng sau, chờ quan phủ tới lại xem xét, đừng chôn sâu quá, biết đâu đến lúc đó còn phải đào ra.”

Lão bản nương xua tay, không nhịn được thúc giục Vương Ma Tử nhấc xác chết vào trong quan tài.

Dù sao cũng là một xác chết còn chết rất thảm, đầu đã bị chặt mất, người bình thường cũng không dám nhìn chứ đừng nói đến chạm vào.

Tất nhiên giao hết phần công việc bẩn thỉu này cho Vương Ma Tử.

Nói xong, lão bản nương đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn về phía Vương Ma Tử: “Tên hòa thượng kia đâu?”

“Ồ, hắn nói người xuất gia không thích hợp nhìn tình cảnh này, trốn trong phòng của hắn niệm Đại Bi Chú rồi, cũng coi như siêu độ cho hắn ta.”

Sau khi nghe Vương Ma Tử giải thích, lão bản nương không nhịn được nặng nề thở ra một hơi, xem ra thật sự mệt mỏi, cũng không hỏi tiếp nữa.

Bê xác vào trong quan tài, cả đám người nhìn Vương Ma Tử cầm cái đầu người máu me đầm đìa đi tới không nhịn được nhắm mắt, không nỡ nhìn thẳng.

Vương Ma Tử tùy ý bỏ xác vào, đậy nắp quan tài, lúc này mới gọi tiểu nhị trong tiệm cùng khiêng ra ngoài.

“Sao nào, chúng ta có cần đi theo xem xét quan tài một chút không!”

Vương Khải nói xong muốn đứng lên, lại bị đồng bạn ngồi bên cạnh kéo lại.

Người kéo Vương Khải gọi là Trương Hùng, hắn ta giữ Vương Khải lại nói nhỏ: “Được rồi, vừa chết một người, chúng ta vẫn nên khiêm tốn một chút, đợi đến tối đào quan tài ra mang đi là được.”

Dù giết một người hay giết một đám người cũng không phải điều gì khác biệt với đám người Trương Hùng, nhưng Trương Hùng vẫn hy vọng khiêm tốn một chút.

Dù sao bọn họ còn muốn tiếp tục đi theo thương đội này, không cần phải làm việc quá tuyệt tình.

“Được, được!”

Vương Khải gật đầu, tỏ vẻ không quan trọng.

Chỉ thấy Vương Khải xếp chồng hai tay lên nhau, dựa vào ánh đèn in dấu một con chim bồ câu lên vách tường trông như kịch chiếu bóng.

Nhưng khi Vương Khải nhẹ nhàng thổi một cái, chỉ thấy bóng dáng trên tường lặng yên vung cánh bay ra ngoài, nó nhìn chằm chằm một đoàn người Vương Ma Tử, xem bọn họ chôn quan tài ở chỗ nào.

Trải qua chuyện ồn ào này, người trong thương đội cũng không có tâm trạng ăn cơm nữa, huống hồ đầu bếp cũng đã chết.

Nhìn sắc trời bên ngoài đã tối đen, dứt khoát tự mình quay về phòng nghỉ ngơi sớm một chút, chờ đến sáng sớm ngày mai lập tức lên đường rời khỏi nơi này, tránh liên quan đến người của huyện nha.

Đến lúc đó không kéo dài mười ngày nửa tháng đừng hòng đi được, trì hoãn đều là tiền.

Nhìn tất cả mọi người trở về phòng nghỉ ngơi, Vương Ma Tử dọn dẹp một chút cũng quay về phòng.

Hắn ta nhìn thoáng qua cái giường trống bên cạnh, trong lòng suy nghĩ tên Triệu Khách này mạo hiểm lớn như vậy, rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì.

“Tên điên!”

Ngoài miệng mắng một câu, Vương Ma Tử xoay người nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.

Ngay từ đầu hắn ta đã phản đối chuyện này, nhưng mặc kệ Vương Ma Tử phản đối như thế nào, Triệu Khách căn bản không nghe theo ý hắn ta, Vương Ma Tử suy nghĩ một chút lại lặng lẽ lấy ra một lá bùa màu vàng nhạt từ trong ngực.

Vẫn có thể nhìn rõ ràng chu sa trên lá bùa màu vàng nhạt, dường như lá bùa này vừa được vẽ ra.

Bình Luận (0)
Comment