Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1667 - Chương 1667 - Lão Thọ Tinh Ăn Thạch Tín!

Chương 1667 - Lão thọ tinh ăn thạch tín!
Chương 1667 - Lão thọ tinh ăn thạch tín!

Đúng vậy, chẳng may đám người Trương Hùng không động lòng thì sao?

Đến lúc đó hắn phải đối mặt với tình huống đưa dê vào miệng cọp, tự tìm đường chết.

Nhưng Triệu Khách lại rất có lòng tin với chuyện này, hắn không biết đám người Trương Hùng, cũng không rõ bọn họ có tính cách gì, Triệu Khách lại rất rõ thân phận của bọn họ là người đưa thư.

Khác với những người đưa thư vất vả lao động trong hiện thực, người đưa thư ở nơi này là một nghĩa xấu, vì nó đại diện cho giết hại, tai nạn và quan trọng nhất là… Tham lam.

Tiến vào không gian khủng bố lâu như vậy, đây là sự đánh giá của Triệu Khách với người đưa thư, không dám nói tất cả người đưa thư đều là như thế.

Ví dụ như tên kỳ lạ Tề Lượng kia, lại còn lăn lộn thành đại ca dẫn đầu, ngươi nói có tức không.

Nhưng chỉ với việc Lưu Thiến vì xác nhận tên mập có phải hắn ở trên Huyền Thưởng Bảng hay không, lại làm thịt tên mập này.

Hành động thà giết nhầm một vạn không thể buông tha một người này, đã nói cho Triệu Khách biết những người này người đưa thư phù hợp với đánh giá của hắn.

Bọn họ mạo hiểm tiến vào thần bí chi địa chắc chắn không thể đến để ngắm cảnh du lịch, thứ bọn họ muốn là bảo vật, là những đồ vật thần bí trong thần bí chi địa, dù là bất kỳ thứ khả nghi gì, bọn họ đều không thể dễ dàng buông tha.

Cho nên, đây là chỗ dựa khiến Triệu Khách chắc chắn bọn họ sẽ đi đào quan tài, cũng là sự đánh giá của Triệu Khách với phần lớn người đưa thư.

Sở dĩ Vương Ma Tử không hiểu vì hắn ta không còn thân phận người đưa thư, không có nhiệm vụ, không có sách tem, đương nhiên hắn ta sẽ không suy nghĩ dựa theo mạch suy nghĩ cũ.

Nếu không, khó đảm bảo tên này còn muốn tham gia cùng với bọn họ.

Chỉ thấy lông vũ màu đen bị Triệu Khách dùng sức đâm thẳng vào lồng ngực Vương lão thái.

Trong chốc lát, chỉ thấy lông vũ như bị thiêu đốt, một đoàn ánh sáng vàng nổ tung ở trước ngực lão thái.

Một tiếng hét thảm vang lên, chỉ thấy thân thể Vương lão thái bay ngang ra ngoài, cả ngươi như bị ngọn lửa màu vàng thiêu đốt thành một quả cầu lửa.

“Đáng chết!”

Thấy cảnh này, Vương Khải cũng không rảnh quan tâm ba người Trương Hùng, hắn ta và Vương lão thái có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, nếu Vương lão thái có chuyện gì không may, hắn ta cũng chịu phản phệ nặng nề.

Tuy không đến mức làm hắn ta chết đi, nhưng tuyệt đối sẽ mang đến vô tận hậu họa cho hắn ta!

Quả nhiên, Vương Khải còn chưa đến gần Vương lão thái, trên khuôn mặt kia đã bắt đầu bốc lên một đám khói đen, cảm giác đâm đau nóng rực khiến Vương Khải không nhịn được che mặt hét ầm lên.

“Trương Hùng, chúng ta làm sao bây giờ?”

Lưu Thiến nhìn tình hình trước mặt, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao.

Vốn tưởng là chết chắc, lại không ngờ tên hòa thượng trong khách sạn đột nhiên nhảy ra từ trong quan tài, một kích đánh lão thái bà kia bị thương nặng.

Xem ra bọn họ đều sai, so sánh với Vương Khải bị đoạt xác, lão thái bà trông như khó chơi mới là nhược điểm của tên này.

Hiện tại rõ ràng Vương Khải đã chịu phản phệ, tuy bản năng nói cho nàng biết nên nhân cơ hội này lập tức trốn đi, nhưng thấy Vương Khải và lão thái bà kia đều xảy ra vấn đề, nói không dao động là giả.

So sánh với Lưu Thiến không quyết đoán, hai người Trương Hùng và Triệu Hưng càng quyết đoán hơn.

“Nhân lúc ngươi bệnh đòi mạng ngươi, còn phải hỏi, chơi hắn!” Trương Hùng khẽ cắn môi, đây là một cơ hội với hắn ta.

“Đợi chút!”

Đúng lúc này, Lưu Thiến đột nhiên đưa tay giữ chặt Trương Hùng, ánh mắt nhìn thoáng qua, chỉ thấy tên hòa thượng vừa nhảy ra và chiếc quan tài kia đều biến mất.

“Chuyện này có vấn đề, chúng ta đi trước lại nói!”

Triệu Khách và chiếc quan tài biến mất khiến Lưu Thiến cảm thấy việc này không đơn giản như bọn họ đã nghĩ.

Triệu Hưng nghe vậy không nhịn được nóng nảy: “Quan tâm hắn làm gì, chúng ta xử lý tên này, chắc chắn xác hắn sẽ mang theo rất nhiều bí mật, đây là một cơ hội!”

Vốn trong lòng Trương Hùng hơi do dự, nhưng sau khi nghe Triệu Hưng nói vậy vẫn có ý định buông tay đánh cược một lần.

Bọn họ đến thần bí chi địa không phải vì điều này sao?

Chỉ mạo hiểm một chút cũng không dám, còn lăn lộn cái rắm.

“Lên!”

Chỉ thấy hai người nhìn nhau, đồng thời xông lên.

Ở một bên khác, chỉ thấy Triệu Khách khom người bò ra từ trong lỗ chó, đưa tay ra, Vương Ma Tử đứng bên cạnh kéo Triệu Khách lên.

“Đi mau!”

Triệu Khách cũng không quan tâm đến bùn đất trên người, lôi kéo Vương Ma Tử nhanh chóng rời đi.

Thấy thế, Vương Ma Tử không nhịn được nhìn thoáng qua lỗ chó, quay đầu giữ chặt cánh tay Triệu Khách nói: “Đừng, ta thấy ngươi tốn nhiều sức lực như vậy, không phải làm áo cưới cho ba tên kia chứ?”

Không nhắc đến cái khác, chỉ nói đến việc Triệu Khách nằm trong quan tài với xác chết kia lâu như vậy, đổi lại là người khác tinh thần đã sắp hỏng mắt.

Nhưng khó khăn lắm mới một kích thành công, Triệu Khách lại xoay người muốn chạy, mạch não kín kỳ lạ này thật sự khiến Vương Ma Tử không hiểu rốt cuộc Triệu Khách suy nghĩ như thế nào.

Chẳng lẽ hiện tại thình hành việc làm việc tốt không để lại tên??

Triệu Khách tức giận đưa tay vỗ vai Vương Ma Tử một cái: “Bớt nói nhảm đi, nhanh chóng bỏ chạy, ngươi thật sự cho rằng cái lông chim này có thể xử lý lão thái bà kia sao??”

Bình Luận (0)
Comment